Sau 14 năm, con tôi không chấp nhận bố đẻ

Suốt 14 năm dài đằng đẵng, tôi đã âm thầm một mình đi khắp nơi loan tin tìm bố về cho lũ trẻ, vậy mà khi anh ấy trở, về các con tôi lại không thể nào chấp nhận.

Tôi năm nay đã 48 tuổi, tôi và anh ấy cưới nhau ở tuổi 18, hiện tại chúng tôi đã có với nhau 3 người con: 2 gái, 1 trai. Đứa con gái lớn của tôi hiện tại đã có gia đình riêng, đứa thứ 2 đang theo học ở một trường đại học và đứa con trai út đang học lớp 12.

Từ nhỏ, 3 chị em chúng lớn lên thiếu vắng tình cảm của cha, thậm chí hỏi tên, mặt mũi cha thế nào chúng cũng không hề hay biết. Chúng lớn lên trong vòng tay yêu thương của người mẹ và bà nội già yếu.

Trước đây, gia đình tôi rất cám cảnh, chỉ có một túp lều tranh dựng tạm bên bìa rừng để lấy chỗ che mưa che nắng. Chúng tôi làm lụng vất vả chẳng đủ ăn, đã vậy 2 cô con gái  thì đau ốm triền miên tới nỗi không có đủ tiền mua thuốc. Thấy gia cảnh túng thiếu trăm bề, chồng tôi mới bàn với cả nhà vào Nam làm ăn một chuyến để kiếm tiền nuôi vợ con.

Lúc đó tôi đang mang bầu đứa thứ 3, thương chồng thương con, tôi và mẹ chồng cũng đành cắn răng để anh ấy đi. Ngày anh ấy lên đường, tôi vay nóng hàng xóm được mấy trăm ngàn để lo chuyện tàu xe, tiền thuê trọ cho chồng. Tiễn chồng lên tàu vào Nam, lòng tôi cảm thấy dằn vặt như mất đi một thứ gì đó không thể lấy lại được nữa.

Thời gian thấm thoát trôi đi, anh ấy vào Nam đi làm công nhân ở đồn điền cao su, mỗi tháng chắt chiu cũng gửi về được hơn 1 triệu. Ngày đó chưa có điện thoại di động nên chúng tôi chủ yếu viết thư cho nhau.

Đọc những lá thư anh viết, tôi và các con rất cảm động vì tình cảm của anh dành cho tôi, cho các con và cho cả gia đình nhỏ bé này. Tôi thật sự rất hạnh phúc khi tháng nào cũng đều đặn nhận thư anh.

Một thời gian sau, những lá thư tâm sự của 2 vợ chồng ngày càng thưa dần. Hàng tháng anh vẫn gửi tiền lương về cho mẹ con tôi. Tôi và các con nhớ anh nên tuần nào cũng gửi thư vào Nam cho anh, vậy mà anh cũng không hồi âm lại.

Suốt 3 năm vào Nam, không năm nào anh về ăn Tết với gia đình và chúng tôi cũng không nhận được bất kỳ một thông tin gì của anh nữa. Những lá thư tôi gửi anh đều bị trả lại vì không đúng địa chỉ. Ngay cả tiền lương của anh cũng không gửi về nữa.

Thời gian không có anh, 4 mẹ con tôi vẫn sống côi cút bên nhau. Tôi cố gắng đi làm thuê cuốc mướn để nuôi 3 đứa con ăn học tử tế. Thiên hạ nhiều người độc miệng chọc ngoáy mấy đứa con tôi không có bố khiến tôi vô cùng đau đớn.

Sau 14 năm, con tôi không chấp nhận bố đẻ - 1

Tôi không thể hàn gắn được mối quan hệ giữa chồng và các con (Ảnh minh họa)

Tôi không bao giờ kể cho các con nghe về quá khứ người bố và có lẽ cũng vì thế mà trong thâm tâm tụi nhỏ, anh ấy đã không còn là thành viên của gia đình này nữa. Chẳng biết tự bao giờ mà tụi trẻ tỏ ra hận bố, mỗi lần tôi nhắc tới anh,  chúng lại giận dữ: chúng con không có bố. 

Không biết tình cảm của anh ấy đối với tôi như thế nào nhưng với tôi, anh ấy là tất cả, vì thế bằng mọi giá tôi quyết tâm đi tìm anh để cho "vợ có chồng, con có bố".

Không muốn các con phải bận tâm, tôi âm thầm nhờ người dò la tin tức của chồng. Suốt 10 năm lận đận ngược xuôi vào Nam ra Bắc, thậm chí sang cả Campuchia tôi cũng đi, miễn là tìm được chồng. Bất kể có tin tức của chồng ở đâu, tôi đều thu xếp đến đó. 

Tôi lấy cớ xa các con vào Nam làm ăn để có thời gian tìm chồng. Suốt 8 năm lặn lội tìm chồng tứ phương đều không có kết quả gì. Tôi thất vọng và muốn buông xuôi tất cả... Nhiều người khuyên tôi không nên đi tìm kiếm nữa và đoán rằng, chắc anh đã có gia đình mới.

Trong lúc tuyệt vọng nhất thì tôi nhận được một thông tin từ người chị ruột rằng, chồng tôi vẫn còn sống. Tôi vội bắt xe đến đó ngay thì người chồng năm xưa của tôi quả nhiên vẫn còn sống nhưng thật trớ trêu thay, anh ấy không thể về được nữa vì đã có gia đình mới.

Tôi hỏi mọi chuyện trước đây, anh đều lắc đầu. Mọi người bảo anh ấy ăn phải bùa mê thuốc lú nên không còn nhớ tôi, nhớ các con và nhớ chuyện gia đình nữa. Tôi thất vọng tràn trề, người tôi mỏi rũ tưởng chừng không thể lê nổi bước chân về nhà.

Trước khi trở về Bắc, tôi đã gửi lại cho anh những lá thư năm xưa, gửi lại địa chỉ nhà với hy vọng một ngày nào đó, anh sẽ nhớ và tìm về với mẹ con tôi.

Tôi giấu bặt chuyện gặp chồng nên ngay cả mẹ chồng và các con cũng không biết. Tôi cũng không dám mơ đến một ngày nào đó, anh sẽ về đoàn tụ với gia đình.

Thế rồi, chuyện thật tưởng như mơ, hôm ấy là ngày ông Táo về trời nên tôi đưa mẹ chồng đi sắm Tết. Về đến cổng, tôi thấy nhà tôi đông nghịt người, linh tính có chuyện chẳng lành khiến tim tôi như muốn chạy ra khỏi lồng ngực. Và tôi đã sững sờ khi nghe mọi người báo rằng, chồng tôi đã về.

Tôi vội để đồ ngoài cổng chạy vào nhà, đúng là người chồng của tôi. Anh ấy đen đúa, già đi rất nhiều nhưng may mắn vẫn còn nhận ra tôi và các con. Tôi mừng rỡ nhưng vẫn chưa dám tin vào sự thật này, tôi vội chạy vào buồng khóc trong sự mừng tủi.

Còn các con tôi đứa nào cũng không tin người đàn ông kia chính là bố mình, chúng nó chạy lên đồi, ra đồng để trốn tránh. Người làng mừng rỡ thay cho mẹ con tôi, ai cũng xúc động không cầm nổi nước mắt.

Cũng từ ngày anh ấy trở về, chúng tôi không thể gần gũi nhau như trước được nữa. Bởi 14 năm qua có biết bao nhiêu chuyện xảy ra giữa tôi và anh, tôi không tin nổi và cũng chưa thể chấp nhận anh được. Tất nhiên còn nhiều chuyện anh còn giấu tôi, nhưng tôi cũng không tra khảo.

Từ ngày anh trở về, anh xốc vác mọi việc để bù đắp những thiếu thốn trước đây cho mẹ con tôi. Thế nhưng tụi nhỏ vẫn không tài nào chấp nhận bố nó. Bữa cơm nào anh cũng phải ăn một mình vì tụi trẻ không ngồi ăn cùng, ngay cả khi ngủ anh cũng xuống nhà bêp ngủ một mình.

Thời gian trôi đi, tôi cũng đủ tin và hàn gắn lại tình cảm xa cách của hai vợ chồng. Thế nhưng con tôi không đứa nào coi anh là bố đẻ ra mình.

Thực sự tôi cảm thấy rất éo le, khó xử để anh và các con hòa hợp với nhau như biết bao gia đình khác.

Chia sẻ
Gửi góp ý
Lưu bài Bỏ lưu bài
Theo Đỗ Huệ ([Tên nguồn])
Những chuyện gia đình Xem thêm
Báo lỗi nội dung
GÓP Ý GIAO DIỆN