Lưu bài Bỏ lưu bài
Phút thành thật: Lỡ bùng hàng, tôi bị chủ shop bóc phốt, gửi mail cho cả công ty - 2

Tôi là người rất nghiện mua sắm. Hễ có lương, thưởng là việc đầu tiên tôi nghĩ đến phải mua cho bản thân mình món gì đó thật đẹp để chưng diện. Thế nhưng tôi cũng là người cực kỳ khó tính. Khi mua bất cứ món hàng nào, tôi cũng phải hỏi chủ shop xem có được đổi size, đổi mẫu không rồi mới quyết định xuống tay. Nhưng sự khó tính của tôi đã khiến các shipper đầu hàng khi lần nào xuống lấy đồ, tôi cũng bóc ra xem mẫu xem size, rồi xin cầm hàng vô cơ quan thử, nếu vừa tôi lấy, không vừa tôi sẽ trả lại ship gửi lại shop.

Nhiều thao tác như vậy nên shipper có vẻ không hài lòng vì mỗi lần giao cho tôi phải mất đến 15-20 phút thử đồ. Rồi một lần cũng như mọi lần, tôi mua 2 chiếc váy để đi chơi dịp lễ 30/4. Thực sự mẫu đó tôi vừa nhìn phát ưng ngay, cứ nghĩ khi mặc lên, tôi sẽ có được tá ảnh sống ảo bên bờ biển. Thế nhưng hôm đó đang cau có khó chịu thế nào, vừa mở hàng ra xem xong, tôi không hài lòng lắm về chất liệu nên gửi trả lại ship. Anh shipper ngao ngán bảo; "Chị mở ra thì em góin lại kiểu gì, mà chị trả ship đi chứ'.

Phút thành thật: Lỡ bùng hàng, tôi bị chủ shop bóc phốt, gửi mail cho cả công ty - 3

Tôi vội vàng đi nên chỉ nói với lại câu: "Phiền cậu gói hoàn lại giúp tôi. Shop cho xem hàng, không ưng tôi không nhận đâu". Tưởng thủ tục đặt hàng, nhận hàng, hoàn hàng vậy là xong. Nào ngờ 10 phút sau tôi nhận được cuộc gọi của chủ shop hỏi về lý do vì sao không nhận hàng. Tôi chưa kịp trả lời thì bạn ấy tiếp tục: "Bên em không có hàng bán cho khách, chị thì đặt xong không lấy. Đến mấy chục tiền ship cũng không trả em luôn. Vậy ship đổ nước lã đi ship, shop làm từ thiện ha chị?".

Nghe giọng chủ shop đanh đá, tôi cũng chửi lại mấy câu chê trách hàng không giống ảnh mẫu, chất vải đểu, shop bán không có tâm... Nào ngờ chỉ vài phút sau đó, có rất nhiều nick ảo tràn vào Facebook tôi, comment bảo tôi bùng hàng, bùng luôn cả ship, rồi chửi rủa tôi không tiếc lời. Chưa kể họ còn bình luận vào những bức ảnh có tag cả đồng nghiệp tôi, rồi đả kích; 'Nhìn mặt mũi không đến nỗi mà sao bùng hàng chị H ơi?"; "Các chị chơi với con này thì giao lưu thôi, chứ đừng kết thân với loại lừa đảo, bùng hàng chị ạ"... Chưa kể, tôi còn được bên bộ phận nhân sự gửi cho một mail phản ánh rằng, tôi là người chuyên đi mua đồ online và bùng hàng.

Phút thành thật: Lỡ bùng hàng, tôi bị chủ shop bóc phốt, gửi mail cho cả công ty - 4

Tuy hành động đó không ảnh hưởng đến công việc của tôi nhưng giám đốc nhân sự cũng nhắc nhở tôi không nên để tiếp tục xảy ra tình huống tương tự, ảnh hưởng đến công ty. Sau sự việc đó, tôi đã phải khóa Facebook để an toàn cho bản thân. Nhưng sự việc đã đi quá xa, rất nhiều bạn bè đồng nghiệp tôi biết chuyện, họ cũng nhỏ to sau lưng khiến tôi rất buồn và khó chịu. Tôi tự hứa với bản thân sẽ phải rất cẩn thận khi mua hàng online. Và nếu có, tôi cũng phải mua bán văn minh hơn để không ảnh hưởng đến miếng cơm manh áo của người khác, cũng như ảnh hưởng đến cuộc sống của cá nhân mình.

Phút thành thật: Lỡ bùng hàng, tôi bị chủ shop bóc phốt, gửi mail cho cả công ty - 5

Tôi làm kế toán cho một công ty nhỏ nên lương cũng chỉ để chi tiêu những thứ vặt vãnh trong nhà. Nhìn bạn bè tay nọ tay kia, bán hàng online kiếm được nhiều tiền khiến tôi cũng không thể ngồi yên nhìn mình nghèo mãi được. Vậy là tôi quyết định tìm kiếm mặt hàng bán online. Nhà cậu mợ tôi ở quê có một lò mổ thịt nên tôi quyết định gom thịt lợn, thịt gà quê lên Hà Nội bán cho bạn bè. Hôm đầu đăng gom hàng, với lời quảng cáo mỹ miều của mình, tôi đã nhận được được nhiều đơn đặt hàng lớn. Bạn bè toàn ủng hộ 3kg, 5kg, thậm chí có người ủng hộ cả 1 yến để ăn dần, biếu người thân.

Lần đầu tiên bán hàng, tôi vô cùng lóng ngóng. Mặc dù đã nhờ cậu ở quê chia theo số lượng hàng của từng người và ghi giấy cẩn thận cho từng món hàng. Nhưng khi vận chuyển đường xa lên Hà Nội, thịt bị nằm trong gầm xe quá lâu nên bị ra nước, ngấm hết vào tờ giấy. Khi ra đến nơi, tôi mỏi mắt tìm kiếm tên của từng người để ship thì tìm mãi không thấy vì tôi không phân biệt được đâu là thịt mông, đâu là thịt vai của chị A, chị B đặt. Cộng với việc không có cân, tôi đã để loạn hết các đơn hàng khách đặt. Sau khi chia đơn xong, tôi mới bắt đầu cầm điện thoại để gọi ship cho từng khách.

Phút thành thật: Lỡ bùng hàng, tôi bị chủ shop bóc phốt, gửi mail cho cả công ty - 6

Ấn từng số điện thoại, đặt từng đơn hàng cũng mất của tôi hơn 1,5 tiếng để ship hết cho gần 35 đơn. Vì thịt lợn tươi không được cấp đông trước, lại phải nằm gầm xe đi ra Hà Nội hơn 3 tiếng. rồi thời gian chờ đợi chia thịt, gọi ship cũng mất cả buổi nên khi thịt đến tay khách đã bắt đầu có mùi ôi. Có người thân quen thì có nhắn lại bảo tôi về tình trạng hàng khi nhận được, có người thì bỏ luôn kết bạn với tôi sau khi chuyển khoản đơn hàng.

Sau đó ít hôm, tôi cũng được một số bạn chụp lại tin nhắn của những người đồng nghiệp khác phàn nàn về việc tôi bán thịt ôi cho họ. Thực sự đọc được những dòng tin đó, tôi bủn rủn chân tay, buồn chán suốt mấy ngày. Và tôi không biết nên nhắn với họ như thế nào cho họ hiểu nữa. Sau sự việc đó, tôi cũng dẹp luôn việc bán hàng online. Tôi nghĩ rằng, mình không thể quản lý được thời gian, không chăm sóc được khách hàng, không biết cách bảo quản hàng hóa thì tốt nhất, tôi chỉ nên làm tốt công việc của mình thôi. Bên cạnh đó, tôi sẽ trau dồi thêm kỹ năng nghiệp vụ để có thể kiếm thêm công việc bên ngoài phù hợp với khả năng của bản thân. Một lần bán hàng online, tôi mất hết bạn bè là có thật.

Phút thành thật: Lỡ bùng hàng, tôi bị chủ shop bóc phốt, gửi mail cho cả công ty - 7
Phút thành thật: Lỡ bùng hàng, tôi bị chủ shop bóc phốt, gửi mail cho cả công ty - 8

Tôi là đứa sống rất tiết kiệm, mỗi lần thích một bộ quần áo cũng phải cân đo đong đếm mãi mới quyết định mua món mình thích. Thật ra tôi cũng là phụ nữ, cũng thích làm đẹp, cũng đam mê giày cao gót, váy vóc đủ kiểu... nhưng vì kinh tế còn eo hẹp, tiền học cho con, tiền tiêu hàng ngày, tiền tiết kiệm tích cóp để đổi nhà... Và cứ thế, tôi tự biến mình thành một bà cô ăn mặc xuề xòa, đơn điệu trong mắt mọi người. Kể cả những bữa ăn liên hoan, gặp gỡ bạn bè, họp lớp, đám hỷ đám hiếu... tôi cũng tìm cớ tránh mặt.

Và chẳng biết từ bao giờ, tôi trở thành một con người lạc hậu, cũ kỹ. Suốt ngày chỉ biết đón đưa con đi học, đi làm. Tan làm lại vòng về đón con, nấu nướng, dọn dẹp nhà cửa... cứ thế ngày qua ngày, tháng qua tháng, năm qua năm. Rồi một hôm, có người bạn công ty tôi lập topic thanh lý quần áo cũ, hầu hết là các món mọi người chỉ mặc một vài lần. Tôi lướt qua thấy mấy món đồ của Hạnh đăng rất ưng ý, liền nhắn tin bảo Hạnh để lại cho mình. Xong xuôi tổng đơn, tôi bảo Hạnh hãy bớt cho tôi một ít vì lấy cùng lúc tận 3 món.

Phút thành thật: Lỡ bùng hàng, tôi bị chủ shop bóc phốt, gửi mail cho cả công ty - 9

Không hiểu có ác cảm với tôi hay vì không thích sự mặc cả của đồng nghiệp nên Hạnh phản ứng rất gay gắt. Cô ấy bảo tôi rằng, đồ đã thanh lý chỉ 1/3 giá mua, đều đang rất mới, nếu lấy thì lấy không thì bạn còn để cho người khác vì có nhiều người đang hỏi. Câu trả lời của Hạnh như dội một gáo nước lạnh vào người tôi.

Tôi thấy xấu hổ, thương chính bản thân mình. Tại sao tôi cũng là phụ nữ, cũng đi làm kiếm tiền mà không dành một khoản sắm sanh cho mình dăm ba bộ đồ ưng ý. Để rồi đi mua đồ thanh lý của bạn, còn kì kèo xin bớt đôi ba đồng, tôi thấy mình bỗng dưng trở nên hèn mọn trong mắt bạn. Tôi xin lỗi Hạnh và trả đủ số tiền Hạnh đã báo. Nhưng sao mua lại những món đồ của Hạnh hơn 1 tháng, tôi vẫn không dám mặc một lần vì cảm giác tự ti, xấu hổ, ngại ngùng cứ đeo bám tôi mãi.

Phút thành thật: Lỡ bùng hàng, tôi bị chủ shop bóc phốt, gửi mail cho cả công ty - 10
 

Bài viết: Linh Hà

Thiết kế: Nãm Trung Nguyên

Nguồn ảnh: Internet

Sự kiện: Phút thành thật
Thứ Hai, ngày 09/05/2022 08:38 AM (GMT+7)

Nguồn: [Link nguồn]

Theo Linh Hà ([Tên nguồn])