Thiêu thân lao vào tình mới
Phương bỏ mặc người yêu bao năm gắn bó để tìm cảm giác đê mê bên gã trai mới
Phương “chết” ngay từ cái nhìn đầu tiên khi Tùng đến trường cô nói chuyện. Anh là nhà thơ. Phương ngồi ngay hàng ghế đầu, cô nghe như nuốt từng lời của diễn giả. Cô nhìn Tùng như cố thu hết hình anh vào đáy mắt. Hội trường đông hàng trăm người nhưng cô chỉ thấy có mình anh. Tùng không đẹp trai nhưng anh nói với tất cả tình cảm, tâm hồn khiến người nghe lịm đi theo từng cảm xúc vui buồn của anh.
Thơ chẳng phải là đam mê, thậm chí Phương còn thờ ơ với chúng. Vậy mà những vần thơ qua giọng nói của Tùng đã làm trái tim Phương xao xuyến, ngất ngây. Trái tim Phương đập rộn rã bỏ nhịp, cô tưởng mình ngất đi được khi cuối buổi nói chuyện, Tùng đến trước mặt cô đưa card visit của anh và bảo: “Nếu em thích thơ thì gọi điện cho anh”.
Tối ấy, cả phòng Phương ồn ào chỉ nói về Tùng. Họ kể về những chuyện tình ong bướm của anh. Người đàn ông hồn thơ lai láng ấy đã gây đau đớn cho không ít cô gái ngây thơ. Có cô đã tự tử vì bị anh phụ tình, có cô đem con đến tận nhà trao trả cho mẹ anh… Tự nhiên, Phương thấy buồn tơi tả như chính cô đang bị phụ tình. Nhưng rồi hình ảnh Tùng với giọng nói trầm ấm, thiết tha với những lời bình đầy trí tuệ, ánh mắt mơ màng cứ chập chờn trước mắt khiến cô không kìm được lòng... để rồi hôm sau, Phương đã gọi điện cho Tùng.
Ngay phút đầu tiên gặp nhau, Tùng nói không hề ngượng ngập: "Em đẹp quá!". Anh nói Phương xinh đẹp hơn những bông hoa, là anh phải lòng cô ngay khi anh bước vào hội trường, anh nhìn thấy cô xinh đẹp, đa cảm mà ít người con gái có được… Anh nói mắt cô long lanh chứa cả một hồ thu, cả một trời yêu thương… Anh nói cám ơn trường cô, nếu không có buổi nói chuyện ấy thì cuộc đời anh thật là bất hạnh… Anh nói rằng, giờ đây, khi đã biết cô rồi, có phải chết dưới chân cô, anh cũng mãn nguyện… Anh nói anh sẽ không ngừng yêu cô ngay cả khi trái tim anh ngừng đập, anh sẽ mãi mãi yêu cô cả đến tận kiếp sau, sau nữa… Trái tim Phương tan chảy trước những lời ngọt ngào như mật của Tùng. Những lời của Tùng như những vần thơ ngân nga mãi trong trái tim Phương, nó như cơn gió mát lành thổi bay những lời đơm đặt chuyện tình ong bướm mà Phương được nghe. Trước mắt Phương chỉ còn có đôi mắt giục giã của Tùng.
Tình yêu trong Phương giờ đây đầy ắp nỗi nhớ cồn cào người đàn ông chẳng cho cô tương lai hy vọng (Ảnh minh họa)
Phương lâng lâng trong hạnh phúc ngất ngây khi nhớ lại những lời Tùng nói, nhớ những nụ hôn ngấu nghiến, nhớ cảm giác đê mê, cuồng nhiệt mà Tùng đem lại… Phương không hề hối tiếc. Một thoáng tự hào, hãnh diện làm Phương quên đi chàng trai 4 năm trời bên cô.
Người con trai đó là đồng hương của cô, anh học trên cô 2 lớp, cô gặp anh khi bỡ ngỡ vào trường, anh đã giúp cô vượt qua những ngày khó khăn thiếu thốn ban đầu giúp cô chỗ ăn, ở, giúp cô tìm việc làm thêm, những ngày cô ôn thi, đi thực tập không kiếm được tiền thì anh nuôi. Giữa năm thứ hai, Phương bị trận sốt xuất huyết phải nghỉ học 2 tuần, cứ tưởng năm ấy phải ở lại lớp, nhưng cô đã vượt qua được vì có anh ở bên. Anh chăm sóc, lo thuốc thang bồi bổ, lo chép bài và giảng lại bài cho cô. Anh vừa giúp cô học thi và vừa kiếm tiền để sống nên đến ngày cô thi thì chính anh lại lăn ra ốm. Người con trai ấy đọc thơ như cái máy, chẳng hiểu ý tứ sâu xa trong mỗi con chữ nhưng tình yêu của anh đối với Phương là một bài thơ tình lãng mạn đầy chất nhân văn. Cô gắn bó với anh biết bao kỷ niệm yêu thương, tình nghĩa, nhưng giờ đây trong mắt Phương anh nhòe nhoẹt, mờ ảo, cô chẳng muốn nghĩ đến…
Tình yêu trong Phương giờ đây đầy ắp nỗi nhớ cồn cào người đàn ông chẳng cho cô tương lai hy vọng, chỉ có những câu tình tứ yêu thương, những cử chỉ lúc thì dịu dàng, khi thì mãnh liệt cuồng si để khi bóng anh ta khuất là nỗi buồn tủi ập đến. Phương đi trong mơ bao nhiêu ngày cô không nhớ... để đến ngày cô gọi điện cho Tùng hẹn gặp đều thấy anh ta nói đang rất bận, bao giờ anh có thời gian anh sẽ gọi cho cô. Phương chợt thấy mình thật dại khờ khi không nghĩ đến vợ của Tùng, đến gia đình, đến cuộc sống hiện tại của anh ta.
Phương nhớ đến những điều cô nghe được về những mối tình ong bướm của Tùng mà cô đã bỏ ngoài tai. Bây giờ thì cô tin. Những lời đẹp hay lời ong bướm. Phương là một đóa hoa đẹp, Tùng như con ong mật – bay đến rồi bay đi, mang theo tất cả ngọt ngào của hương hoa và để lại cho hoa những đau đớn tả tơi, những ân hận, nuối tiếc muộn mằn…