Nỗi nhớ anh mùa xuân sang

Cả thế giới như đang hòa mình vào thời khắc giao thời, riêng em vẫn đang ngồi nhẩm đếm lại khoảng thời gian em không có anh.

Đã 3 năm rồi, một khoảng thời gian không ngắn, đủ để em nhận ra sự thật rằng, em đã mất anh. Nhưng em cũng nhận ra rằng, quãng thời gian đó cũng không đủ dài để em quên được anh khi quanh em, biết bao đôi tình nhân đang tay trong tay hạnh phúc đón chào năm mới.

Sáu năm yêu nhau để rồi em nhận ra rằng anh không thể cùng em bước đi chung trên một con đường. Em cứ nghĩ sáu năm yêu nhau đủ dài để anh và em có thể tự tin cùng xây dựng tương lai. Nhưng em thật ngốc khi không biết rằng, hai mươi năm mẹ đã nuôi anh khôn lớn sẽ dài hơn sáu năm yêu em rất nhiều.

Cuộc sống sẽ ra sao nếu như không có từ “giá như” anh nhỉ? Giá như em đừng yêu anh nhiều đến thế! Hay giá như em yêu anh nhiều hơn để em có đủ sức mạnh níu kéo anh lại khi anh đã buông tay em? Nhưng em đã thật khờ khạo, việc duy nhất em làm chỉ là níu kéo những kỷ niệm trong em.

Anh biết không? Kỷ niệm chính là thứ quý giá nhất anh đã dành tặng em. Kỷ niệm về ngày đầu tiên em đi bên anh, về mùa noel anh cùng em đứng dưới chân nhà thờ cùng nhau cầu nguyện. Và năm nào cũng vậy, chỉ một nguyện cầu duy nhất của em là mong sao phút giây hạnh phúc này sẽ mãi mãi dành cho em. Tất cả những kỷ niệm đó vẫn như những giọt sương mai còn lung linh trên cành lá, mà em chỉ có thể nâng niu nó. Em sợ ngay khi em chạm vào thì kỷ niệm cũng sẽ như anh rời xa em.

Sáu năm yêu nhau, anh có biết em thích nhất món quà gì anh đã tặng em không? Đó là bức tranh cát anh tự tay làm cho em có hình người con trai che ô cho bạn gái. Mình quen nhau và yêu nhau cũng nhờ chiếc ô, anh còn nhớ không? Ngày đó, em đã cho anh đi nhờ ô trên con đường đến trường. Chúng mình đã sánh bước cùng nhau trong quãng thời gian đẹp nhất của thời sinh viên anh nhỉ?

Nỗi nhớ anh mùa xuân sang - 1

Giờ đây, anh đã có con đường của riêng anh, có người ấy đang cùng anh sánh bước (Ảnh minh họa)

Yêu anh với biết bao buồn vui, đó là ngày anh bị tai nạn, em tưởng như mình đã khóc cạn nước mắt vì anh. Khi xuống thăm anh, em đã nhủ lòng sẽ không khóc vì em không muốn anh lo cho em. Vậy mà không hiểu sao nước mắt cứ rơi mặc cho bao ánh mắt xung quanh đang nhìn em.

Em đã rất sợ, sợ phải ở một mình trong căn phòng trọ đó, sợ em sẽ khóc, sợ em sẽ nghĩ những điều mà em không được nghĩ. Nhưng đó không phải là lần cuối em khóc vì anh.

Chia tay anh, em đã nghĩ mình phải cứng rắn. Nhưng lại lần nữa nước mắt em không phải do lý trí điều khiển. Không một lời chia tay, anh đã ra đi bỏ mặc em với bao câu hỏi cùng với những tiếng “thuê bao của quý khách hiện không liên lạc được” của điện thoại. Chờ đợi lại hy vọng khi em cũng nhận được tin nhắn của anh với dòng chữ: “thấy em khỏe là anh yên tâm rồi”. Lý trí và trái tim em như vỡ òa vì bao ngày kìm nén, em lại khóc. Khóc vì anh vẫn lo cho em hay khóc vì anh đã ra đi em cũng không biết. Chỉ biết nước mắt cứ rơi, cứ rơi...

Giờ đây, anh đã có con đường của riêng anh, có người ấy đang cùng anh sánh bước. Em tự hỏi liệu có một túp lều tranh hai trái tim vàng không? Hiện thực thì luôn phũ phàng giống như đồng tiền anh nhỉ? Trước mắt anh là một tương lai rộng mở, em phải vui vì anh hạnh phúc bởi trong sáu năm yêu anh em vẫn luôn mong anh mãi mãi hạnh phúc là gì? Vậy cớ sao trong 3 năm qua khi nghĩ về anh, em vẫn nhói đau?

Người ta vẫn thường nói, nhớ nhung không phải để níu kéo quá khứ hay kỷ niệm mà là để sống có trách nhiệm hơn với hiện tại. Bởi vậy, hãy để em nhớ tới anh, nhớ đến những kỷ niệm trong thời khắc giao thừa. Không phải vì em muốn níu kéo anh mà bởi vì em sẽ nhìn lại kỷ niệm và sống tốt hơn trong năm mới anh nhé.

Chia sẻ
Gửi góp ý
Lưu bài Bỏ lưu bài
Theo K. Oanh ([Tên nguồn])
Tình yêu giới trẻ hiện nay Xem thêm
Báo lỗi nội dung
GÓP Ý GIAO DIỆN