Nỗi đau tuổi 16

Ông ta bảo đưa tôi đi khám sức khỏe... nhưng lại đưa tôi vào trường học để dở trò đồi bại.

Gửi Bạn trẻ cuộc sống!

Tôi đã đọc rất nhiều bài báo về cuộc sống hôn nhân gia đình và những vấp ngã của các bạn gái gửi về chuyên mục. Tôi cũng phần nào hiểu được nỗi đau của họ vì tôi đã và đang trải qua những tháng ngày đau khổ, dằn vặt này!

Giờ đây, tôi đang cảm thấy có lỗi rất nhiều với chồng mình, người đàn ông tôi yêu thương nhất. Nhưng thật lòng, tôi không muốn như vậy, không muốn giấu diếm chồng mình... bởi ngày ấy, tôi không thể biết điều quý giá nhất của người con gái là màng trinh.

Năm đó, tôi mới 16 tuổi. Ở cái tuổi đẹp nhất của người thiếu nữ, tôi đã bị người đàn ông tôi gọi là "thầy" cướp mất đời con gái.

Đến bây giờ, tôi cũng không thể hiểu nổi tại sao ông ta lại có thể đối xử với tôi như vậy? Lúc đó, tôi không có kiến thức về giới tính, không đủ khôn ngoan để biết mình đang bị lợi dụng... và tôi chỉ biết ngoan ngoãn nghe theo lời ông ta răm rắp.

Nhà tôi có bốn anh chị em, tôi là con út trong một gia đình nghèo. Bố mẹ không có điều kiện cho tôi đi học tiếp nên khi mới học xong cấp 2, tôi đã phải nghỉ học ở nhà phụ giúp gia đình. Năm đó, ở xã tôi có lớp học võ trên tỉnh, là đứa con gái mạnh mẽ, thích võ vẽ nên tôi năn nỉ mãi bố mẹ mới cho đi. Tôi đã rất háo hức, hồi hộp, mong chờ từng ngày được lên phố tham quan và tham gia lớp học.

Vì không biết đường nên tôi cùng mấy người bạn phải ngủ ở nhà thầy giáo để hôm sau thầy đưa đi. Chính ông ta trực tiếp đến nhà xin phép bố mẹ cho tôi đi học võ nên mọi người mới tin tưởng cho tôi qua nhà ông ta ở cùng mấy người bạn. Nhưng tôi nào đâu ngờ được, đấy cũng là đêm định mệnh khiến tôi mất đi cái quý giá nhất của người con gái.

Sáng sớm hôm sau, ông ta gọi lần lượt từng người đi khám sức khỏe. Chúng tôi được ông ta đưa đi, khi tôi hỏi: "Đi đâu vậy thầy?" thì ông ta bảo: "Đi khám sức khỏe xong mới lên tỉnh được". Đến lượt tôi, ông ấy đưa tôi vào một văn phòng của trường học. Hôm đó là chủ nhật nên trong trường không có một ai. Ông ra dẫn tôi vào văn phòng rồi bảo tôi cởi đồ ra "để thầy khám"; "Các bạn kia đã khám hết rồi". Tôi tưởng thật nên ngoan ngoãn làm theo những gì ông ta yêu cầu...

Tôi không hiểu gì cả, cũng không biết gì về việc mình đang bị lợi dụng. Và cho đến tận bây giờ, tôi vẫn không thể nào quên được cảm giác hôm đó. Tôi đau đớn đến tột cùng khi bị ông ta cưỡng hiếp, vần vò thân thể mình như một tờ giấy. Tôi đã khóc, đã hét lên cầu cứu nhưng ngôi trường đó cách biệt với bên ngoài nên không ai có thể nghe thấy để đến giúp đỡ tôi.

Nỗi đau tuổi 16 - 1

Im lặng giấu nhẹm quá khứ của mình khiến tôi cảm thấy có lỗi với chồng vô cùng (Ảnh minh họa)

Khi xong xuôi mọi chuyện, ông ta bảo tôi mặc quần áo vào và cấm không tôi không được nói cho ai biết. Dù lúc đó, tôi ngu ngơ chưa hiểu được tầm quan trọng của màng trinh nhưng tôi cũng cảm nhận được sự nhục nhã, ê chề người đàn ông ấy gây ra cho mình.

Kể từ ngày ấy đến giờ, tôi sống trong sự trầm cảm, lo lắng. Dù tôi đã có chồng và một đứa con gái nhỏ đáng yêu nhưng tôi vẫn không thể nào quên được nỗi ám ảnh đó. Tôi đã làm theo lời ông ta và suốt 10 năm qua, tôi không dám hé răng nửa lời nói cho ai biết bí mật đó. Tôi không dám đối diện với nó, không muốn ai biết về quá khứ đau đớn của mình.

Chồng tôi. Từ ngày còn yêu nhau, anh đã biết tôi không còn trong trắng nhưng anh vẫn không hỏi tôi một lời nào về chuyện đó. Anh không muốn hỏi, không muốn biết... cũng không ép tôi "thú nhận" nhưng tôi biết, trong lòng anh vẫn còn một câu hỏi lớn về vợ mình mà không bao giờ có được câu trả lời.

Các bạn ạ! Có những lúc tôi muốn chia sẻ với chồng mình nỗi đau ấy... nhưng tôi sợ khi nói ra tất cả mọi chuyện, anh lại không hiểu và cảm thông cho tôi. Tôi sợ nỗi đau đó sẽ ám ảnh cuộc sống của vợ chồng tôi, cướp mất của tôi hạnh phúc và gia đình yên ấm.

Dù rất lo sợ khi đối diện với tất cả... nhưng im lặng và giấu nhẹm quá khứ của mình khiến tôi cảm thấy có lỗi với chồng vô cùng!

Bây giờ tôi không biết mình phải làm sao để giải quyết chuyện này nữa?

Rất mong các bạn độc giả hãy cho tôi những lời khuyên sáng suốt nhất!

Tôi xin chân thành cảm ơn!

Chia sẻ
Gửi góp ý
Lưu bài Bỏ lưu bài
Theo H. Vân ghi ([Tên nguồn])
Ám ảnh tuổi thơ buồn đau! Xem thêm
Báo lỗi nội dung
GÓP Ý GIAO DIỆN