Những người vợ lần lượt bỏ rơi anh
Tôi sẽ không rời bỏ anh dù không biết tương lai sẽ như thế nào.
Lần đầu tôi thấy anh nằm chèo queo trên bàn làm việc, bên cạnh là nửa cái bánh bao ăn dở, trong lòng tôi bỗng trào lên một niềm thương cảm. Hóa ra sếp của mình khổ quá. Nghe đâu anh và vợ đang ly thân chờ ngày ra tòa…
Sếp trưởng phòng của tôi đã 2 lần đò. Vợ đầu của anh là diễn viên múa trong một đoàn ca múa nhạc. Họ có với nhau một đứa con gái và ly dị sau khi vợ anh phát hiện anh dan díu với một cô bạn đồng nghiệp làm ở Sở Giao thông vận tải.
Chị vợ sau cũng sinh cho anh 2 đứa con gái rồi đâm đơn ra tòa ly hôn. Tôi mới chuyển về cơ quan, nghe mọi người kể, chị vợ đòi ly hôn vì anh không bỏ được cái tính trăng hoa. Nghe nói anh đang cặp kè với một cô sinh viên thực tập. Tôi đã vài lần thấy họ đi với nhau ở căn tin cho đến khi cô sinh viên hoàn tất thời gian thực tập...
“Anh đi ăn cơm với tụi em nghen?”- mấy hôm sau tôi rủ anh. Thoạt đầu anh chần chừ nhưng sau đó vui vẻ đi cùng mọi người. Có thể nói, anh là một người sếp rất hòa đồng, quan tâm tới nhân viên. Đặc biệt, trong mắt tôi, anh là một người có chuyên môn giỏi. Nhiều người nói, lẽ ra anh đã lên cao hơn nhưng vì cái chuyện đàn bà con gái nên phải dẫm chân tại chỗ chờ ngày về hưu. Tôi từ chỗ thương hại đã chuyển sang yêu anh từ lúc nào không biết…
Khi nhận ra điều này, anh có vẻ băn khoăn. Sau đó anh bảo tôi: “Em còn trẻ lắm, hãy tìm một người ngang bằng với mình…”. Người ngang bằng với tôi ư? Họ chỉ là những đứa trẻ được bọc trong thân xác của một người trưởng thành. Không ai cho tôi sự ấm áp, tin cậy như anh. Tôi bảo: “Em sẽ chờ đến khi nào anh đổi ý”.
Anh lắc đầu trầm ngâm… Mấy ngày sau, anh nhắn tin cho tôi: “Hãy nghe lời anh, tìm một người khác thích hợp. Nếu không, sau này em sẽ hối hận vì anh không thể mang lại hạnh phúc cho em”.
Nhưng tôi bất chấp. Tôi mang một nắm thuốc ngủ đến trước mặt anh: “Anh còn nói như vậy, em sẽ chết trước mặt anh”. Khi nói điều này, lòng tôi thật sự nghĩ như vậy. Nếu không lấy được anh, tôi thà chết bởi cuộc sống này sẽ trở nên vô nghĩa nếu sống mà không được ở bên cạnh người mà mình yêu thương.
Biết tôi thương anh, ai cũng can ngăn. Họ bảo tôi đừng có dại mà vướng vào một người đã hai lần bị vợ bỏ vì cái thói trăng hoa. Nếu lấy anh, tôi hãy để sẵn một lá đơn ly dị ở đầu giường để có thể ra tòa bất cứ lúc nào… Thậm chí, cả ba tôi cũng nói như vậy. Nhưng tôi không tin bởi trong suy nghĩ của tôi, anh không phải là kẻ trăng hoa. Bằng chứng là, ngay cả khi biết tôi yêu anh, chưa bao giờ anh vượt quá giới hạn dù tôi đã nhiều lần cố ý tạo điều kiện để ở riêng với anh.
Có lẽ anh đau đớn lắm khi cho rằng, điều anh lo lắng đã trở thành sự thật; rằng tôi đã rời bỏ anh (Ảnh minh họa)
Tôi đã chờ đợi anh trong 3 năm. Cho đến một ngày cách nay 3 tháng, tôi nhất quyết đưa anh vào tròng. Hôm đó ba mẹ tôi về quê đám giỗ ông bà nội, tôi nói dối tủ lạnh bị rò rỉ điện nên nhờ anh tới coi dùm. Hôm đó tôi đã chuẩn bị mọi thứ: thức ăn nhẹ, rượu vang, nến và một bộ trang phục không thể phong phanh hơn.
Khi biết tôi nói dối, anh cốc vào đầu tôi: “Con nít mà dám lừa người lớn”. Tôi ôm chầm lấy anh, ngấu nghiến hôn anh như một kẻ đói khát lâu ngày vừa được người ta bố thí cho một bữa ăn ngon...
Mọi chuyện sau đó thế nào thì bây giờ thậm chí tôi không dám nhớ, không dám nghĩ tới... Tôi đã lột trần anh theo cả nghĩa đen và nghĩa bóng. Thoạt đầu anh yếu ớt chống đỡ nhưng sau đó buông xuôi.
Anh không khóc mà hai mắt vằn đỏ. Tôi có cảm giác anh nhếch mép nhưng nụ cười không thành hình. Anh kéo tay tôi đặt vào nơi mà đối với những người đàn ông bình thường khác, đó là biểu tượng của sức mạnh đàn ông. Nhưng với anh thì chẳng có gì. Đúng hơn, nó chỉ còn lại một phần...
Anh bị tai nạn trong chiến tranh. Năm đó anh 12 tuổi. Trong một trận càn, cả nhà anh bị bom. Mẹ và 2 đứa em của anh mãi mãi không trở về. Cha anh bị cụt hai chân. Còn anh thì bị một mảnh bom lấy mất một phần cơ thể. Anh vẫn sống nhưng cái phần mất đi ấy đã không cho anh một cuộc sống bình thường của một người đàn ông.
Giờ thì tôi đã hiểu vì sao những người vợ lần lượt bỏ rơi anh. Và những đứa con mà mọi người vẫn tưởng là của anh thì lại chẳng phải máu mủ ruột rà... Anh bảo, rồi cũng sẽ đến lượt tôi bỏ anh mà đi sau khi những bí mật của cuộc đời anh được phơi bày. Dù dưới ánh nến tù mù nhưng tôi đã thấy rõ, nhận thức rõ điều gì đang chờ đợi mình...
Tôi đã không gặp anh một tuần lễ sau buổi tối khủng khiếp ấy. Tôi thật sự bấn loạn khi nghĩ về một người chồng chỉ có 1/3 khả năng làm chồng. Tôi sợ mình cũng sẽ như những người phụ nữ trước đây đã bỏ anh mà đi...
Thế nhưng, thật lạ lùng là tôi không quên được anh. Tôi nhớ anh, thương anh đến quay quắt trong lòng. Mỗi khi nghĩ về anh, tôi không thể ngăn mình đừng khóc. Tôi gọi điện cho anh nhưng anh không bắt máy. Phòng tổ chức bảo anh xin nghỉ 3 tháng trước khi nghỉ hưu. Anh đi đâu không ai biết. Tôi hỏi những người vợ cũ của anh, họ cũng lắc đầu...
Tôi nhất quyết phải tìm gặp anh để nói với anh rằng, tôi cần anh, tôi muốn sống với anh dù anh không thể làm đàn ông trọn vẹn.
Giờ đây, giấc ngủ của tôi luôn chập chờn khi nghĩ đến anh đang ở đâu đó một mình. Có lẽ anh đau đớn lắm khi cho rằng, điều anh lo lắng đã trở thành sự thật; rằng tôi đã rời bỏ anh.
Sự thật không phải như vậy. Tôi sẽ không rời bỏ dù không biết tương lai sẽ như thế nào...
Có ai trả lời dùm tôi: Trên đời này, có thể có một cuộc hôn nhân không cần ân ái, không cần tình dục, không cần những đứa con hay không?