Nhói đau khi em biến tôi trở thành người con bất hiếu
Cả cuộc đời này tôi không bao giờ dám nghĩ mình sẽ có ngày bất hiếu với cha.
Năm 2 đại học, tôi bị tai nạn nặng và phải nhập viện gần 1 tháng. Cả tháng đó, bố mang em trai lên Hà Nội chăm tôi, tôi bảo sao bố không để em ở nhà cho nó đi học, bố bảo đi đâu bố cũng phải mang các con theo vì bố không yên tâm giao các con cho bất cứ ai.
Gần 1 tháng đó, ngày bố ra cầu Long Biên chờ người gọi việc bốc vác là làm, tối lại chăm chút tôi trong viện. Những ngày tháng đó, cả đời tôi không bao giờ quên...
Liệu em có sẵn sàng thay đổi để thương yêu bố tôi không? (Ảnh minh họa)
Tôi ra trường, đi làm cũng chưa mua được gì cho bố vài bộ quần áo mà mỗi lần mua bố lại dỗi lên dỗi xuống kêu tốn tiền. Tôi cũng mới sửa được cái nhà, cũng nuôi em trai học đại học. Bố vẫn luôn thế, vẫn bắt tôi để dành tiền để cưới vợ, mua nhà trên này, bố bảo bố vẫn làm được nên con đừng lo.
Hôm nhà tôi sang nói chuyện người lớn với nhà em, tôi dẫn bố đi mua một bộ vest. Bố bảo mua đắt lắm mà bố chỉ mặc có 3 ngày (ngày dạm ngõ, ăn hỏi và cưới), con thuê hay mượn cho bố cũng được, tiền đó để lo cỗ bàn. Tôi ứa nước mắt ép mãi bố mới chịu thử áo.
Ngày tôi và em đi thử áo cưới, em vẫn đang ướm đồ thì điện thoại em có tin nhắn zalo của người bạn thân. Tôi nghĩ cô ấy nhắn tin chúc mừng chúng tôi nên mở ra trả lời. Tôi như không tin vào mắt mình khi nhìn đoạn tin nhắn em chat với bạn em.
Em nói rằng dù lấy tôi em cũng không không muốn ở với bố tôi. Em bảo bạn rằng em không muốn chăm bố chồng hờ. Em bảo bạn rằng: "Ông ấy có đẻ ra anh H đâu mà tao phải chăm? Cưới rồi thì cứ để ông ấy ở quê với thằng em thôi..." còn nhiều và nhiều nữa, tôi không dám đọc vì nước mắt cứ nhòe đi....
Em từng nói sẽ chăm bố tôi, yêu thương bố tôi khi chúng tôi là vợ chồng vậy bây giờ tôi nên tin lời em nói với tôi hay lời em nhắn với bạn? Em có thể yêu tôi ít cũng được nhưng xin em hãy yêu bố tôi nhiều được không? Người bố đã mang tôi đến trong cuộc đời này, cho em một người chồng mà em vẫn ngày ngày nói yêu thương...
Ngày cưới đã định, bố tôi vui mừng đi mời xóm làng, tự hào về em- người con dâu có học. Còn tôi, tôi ngồi đây trăn trở, khổ đau. Liệu tôi có thể thay đổi được em không? Liệu em có sẵn sàng thay đổi để thương yêu bố tôi không?
Tôi sợ lắm một tình yêu ích kỉ chỉ nghĩ cho bản thân, tôi vốn chỉ quen với một tình yêu cho đi mà không bao giờ nhận lại của bố tôi mà thôi.