Nhiếp ảnh gia người Ý kể nhật ký cách ly khi sống cùng bạn gái mắc COVID-19
Nhiếp ảnh gia người Ý từng đoạt giải trong cuộc thi Ảnh Báo chí Thế giới Alessio Mamo ghi lại những trải nghiệm của anh khi tự cách ly tại Sicily trong căn hộ sống cùng bạn gái Marta - người dương tính với virus nCoV.
Trong căn hộ rộng 50m2 ở Sicily, nhiếp ảnh gia người Ý Alessio Mamo chụp đường phố không một bóng người từ cửa sổ.
Tôi sống chung với COVID-19 từ giữa tháng Ba. Mẹ tôi, bạn gái tôi - nữ phóng viên Marta Bellingreri, và những người thân khác đều đã nhiễm bệnh, chỉ chừa tôi ra.
Một góc phố lúc hoàng hôn nơi Alessio và Marta sống.
Ngày 25 tháng 2 vừa qua, tôi đã tổ chức một bữa tiệc tối và mời một số bạn bè cùng các thành viên gia đình đến ăn mừng. World Press Photo vừa công bố người chiến thắng năm 2020, và lần thứ hai, tôi được chọn, với bức ảnh cô dâu Isis đang ôm con trong trại tù Al-Hol ở đông bắc Syria.
Lúc này, các trường hợp mắc COVID-19 trên khắp nước Ý đã tăng từ 4 lên 322. Không ai có thể tưởng tượng rằng bệnh nhân COVID-19 có mặt ở bàn ăn tối đó, một người bạn trở về từ Đức. Cậu ấy không biết mình là người mang virus bởi không có triệu chứng. Một ngày sau, tôi rời Khartoum cùng bạn gái Marta để chụp ảnh.
Một cuộc gọi đã thay đổi chuyến đi đó. Vào đầu tháng 3, tình hình dịch bệnh ở Ý và thế giới vẫn diễn biến phức tạp. Người bạn đã từng ở Đức dương tính với COVID-19. Ngay lập tức, những cuộc điện thoại nổ ra thông báo cho những người có nguy cơ nhiễm bệnh và làm xét nghiệm cho những người lớn tuổi có mặt ở bữa ăn tối hôm đó. Một số thành viên trong gia đình tôi cho kết quả dương tính, và mẹ tôi được đưa ngay đến bệnh viện.
Các cuộc gọi điện thoại tới tấp để thông báo cho những người có thể đã bị nhiễm bệnh và xét nghiệm cho những người lớn tuổi đang ăn tối. Một số thành viên gia đình tôi đã xét nghiệm dương tính, và mẹ tôi đã được đưa ngay đến bệnh viện. Bà từng gặp vấn đề hô hấp trước đây. Tôi cảm thấy vô cùng lo lắng.
Khi nấu bữa tối, cả Alessio và Marta đều phải đeo khẩu trang tuân thủ nguyên tắc cách ly.
Các quốc gia khác đã hạn chế nhập cảnh cho bất cứ ai đã đến Ý trong 14 ngày trước đó. Marta bắt đầu có các triệu chứng: đau đầu, sốt nhẹ.
Marta nhận được điện thoại của bác sĩ: "Chào buổi sáng. Thật không may phải nói rằng bạn có kết quả dương tính. Bạn không được rời khỏi nhà vì bất cứ lý do gì. Nếu sốt cao hơn 38 độ hoặc thấy khó thở, bạn hãy gọi số này.
Cả hai ngồi trên ghế sofa trước khi xem phim. Phần lớn thời gian bên nhau, Alessio và Marta đều phải đeo khẩu trang. Họ không ngủ chung giường.
Tôi có kết quả âm tính và đã hoài nghi. Tôi đã ở với Marta kể từ bữa tối hôm ấy ngày 25/2. Tuy nhiên, virus dường như không quan tâm đến tôi. Bác sĩ cho rằng có thể xét nghiệm là âm tính giả, vì tôi bắt đầu có các triệu chứng. Nhiệt độ của tôi dao động trong khoảng 37,3 độ C và 37,7 độ C trong nhiều ngày.
Tôi quyết định lấy máy ảnh của mình và làm một việc mà tôi chưa bao giờ làm trước đây: trong khi tôi luôn chụp ảnh những người khác đau khổ, bây giờ tôi phải chụp ảnh đau khổ của Marta và của chính tôi, khi tình trạng của Marta bắt đầu tệ hơn. Cô ấy khó thở và đau ngực, như thể có một hòn đá trong lồng ngực. Tôi tự cách ly, dành 14 ngày tiếp theo với Marta, trong căn hộ của chúng tôi, và có sử dụng đồ bảo hộ.
Mỗi ngày Marta tự đo nồng độ ôxy cơ thể bằng máy đo trong phòng tắm.
Bác sĩ đề nghị chúng tôi đặt mua máy theo dõi nồng độ ôxy. Chiếc máy trở thành "người bạn thân" của chúng tôi. Nếu chỉ số 95 được coi là ổn. Nếu giảm xuống 92, bạn cần phải đến bệnh viện. Của tôi đo là 99; Marta là 98. Những cô ấy vẫn cảm thấy khó chịu, cô ấy nói với tôi rằng như thể đang mặc một chiếc áo lót buộc chặt. Bạn bè mua đồ và để ở ngoài cửa cho chúng tôi. Hàng ngày, chúng tôi đo thân nhiệt, uống nước cam. Tôi theo dõi mẹ qua Skype. Bây giờ bà đã thở dễ dàng hơn. Chúng tôi trao nhau những nụ cười.
Marta vẫn làm việc với laptop của cô ấy.
Marta nhận giỏ đồ từ ban công do một người bạn thả vào đó.
Các bác sĩ yêu cầu tôi làm xét nghiệm lần hai, một lần nữa lại cho kết quả âm tính. Những ngày trôi qua trong căn hộ, chỉ có hai màu đen và trắng, như những bức ảnh của tôi. Đôi khi chúng tôi cố gắng mỉm cười. Và nụ cười dường như mang đến tin tốt lành. Mẹ tôi được ra viện, nhưng chúng tôi không được gặp bà trong vài tuần tới. Marta cảm thấy dễ thở trở lại, tôi cũng vậy.
Tôi muốn chụp lại những khoảnh khắc trong thời điểm dịch bệnh này, thời điểm các bác sĩ tuyến đầu đang vất vả chống dịch, các bệnh viện quá tải, nước Ý đang chiến đấu với một "kẻ thù vô hình". Kẻ thù đó, một ngày tháng Ba, đã "gõ cửa" nhà tôi.
Marta uống trà thảo mộc bên cửa sổ. Phía xa xa, dòng người đang xếp hàng trên phố để vào siêu thị phía dưới khu căn hộ.
Từ cửa sổ, bạn gái Marta của tôi vẫy chào một người bạn vừa mang thức ăn tới đặt ở cửa.
Nguồn: [Link nguồn]
Ông bố này chuẩn bị mọi cách để giúp phòng chống Covid-19 cho gia đình và cộng đồng.