Nhật ký cho tình nhân
Em biết mình đã sai khi đã có chồng nhưng vẫn nhớ thương người tình cũ.
Ngày 10/10/2013
Hôm nay em đã khóc anh ạ! Tan học em đã không về nhà mà đi xe máy lang thang ngoài đường, vừa đi vừa khóc, em đã cố khóc thật to, khóc cho vơi đi nỗi nhớ và sự đau đớn trong trái tim em. Em là người con gái đã có chồng, mà vẫn nhớ thương người yêu cũ, em biết thế là sai nhưng trái tim em không thắng nổi lý trí nơi em anh ạ.
Tất cả là tại em, đáng nhẽ ra em không được mềm lòng trước những lời nói đó của anh, để bây giờ mình em lại đau khổ thế này. Chắc anh đang rất vui vẻ bên người ấy, còn em nơi này chỉ biết khóc thôi anh ạ. E thật ích kỉ đúng không anh? Anh cũng phải lấy vợ, lập gia đình chứ, sao có thể cứ tiếp tục mối quan hệ bất chính với em được?
Chắc lần gặp vừa rồi sẽ là lần cuối cùng mình gặp nhau anh nhỉ, lần gặp nhau đấy anh rất khác, anh không vui khi đi với em, anh ở bên em như bị bắt ép vậy. Chính thái độ đó của anh khiến em buồn lắm anh ạ! Chắc anh đang nghĩ thầm trong bụng là me thật khờ dại đúng không? Đúng! Em cũng thấy mình là một kẻ như vậy anh ạ!
11/10/2013
Hôm nay em lại khóc anh ạ. Cứ lúc nào đi trên đường một mình, em lại khóc. Em muốn khóc thật to. Khóc xong em mới thấy tâm hồn mình thoải mái hơn một chút. Lúc tối anh nhắn tin cho em, bảo anh mệt lắm, lúc đó em đã mềm lòng và định nhắn tin lại vì nghĩ anh bận bịu, lại phải làm lụng vất vả nhưng em đã tự nhủ với lòng mình không được trả lời anh. Nhưng rồi, lý trí em lại mách bảo: "Mệt gì chứ? Đi chơi với gái về mệt thì có, giờ lại còn nhắn tin kêu với em". Em đã nghĩ thế đấy!
Cũng chỉ vì anh mà em đã có lỗi với chồng, lương tâm em bị cắn rứt. Còn anh, anh chẳng có tý cảm giác gì đúng không? Bởi anh đâu có gì mà mất chứ? Phía sau tình yêu, người dại khờ là em thôi!
12/10/2013
Hôm nay em không khóc anh ạ. Sao cứ phải mình em đau khổ vậy anh? Còn anh thì sung sướng, vui vẻ bên người con gái ấy, người mà anh cho là môn đăng hộ đối với anh và gia đình anh. Cô ấy xinh đẹp, gia đình khá giả, cái gì của cô ấy cũng hơn em. Anh kêu với em: "Cô ấy kiêu lắm, anh tán mãi vẫn không đổ", còn em ngày xưa dễ dãi, anh vừa đưa đẩy vài ba câu đã "đổ rập" rồi, đúng không anh?
13/10/2013
Anh à, đã 4 ngày rồi mình không nói chuyện với nhau rồi. Anh cảm thấy thế nào? Chắc anh chẳng có cảm giác gì đúng không? Biết đâu anh còn đang rất vui sướng vì có người ta bên cạnh?
Ngày trước, anh nhắn tin không thấy em nhắn lại là anh sẽ hỏi em ngay nhưng lần này không thế nữa rồi. Em sẽ quên anh, em sẽ chấm dứt mối quan hệ không ràng buộc này trong im lặng anh ạ! Bởi vì em không muốn nghe và nói bất cứ điều gì cả.
Bây giờ em bắt đầu cảm thấy mình chỉ là công cụ giải buồn cho anh mà thôi! Không sao, đó cũng là một phần trải nghiệm cuộc sống của em. Đối với em, anh sẽ vẫn mãi là một phần kỷ niệm đẹp, em sẽ nhớ những gì mình đã có và dành cho nhau!
Em không biết đến bao giờ mình mới có thể quên được anh. Em đọc nhiều bài tâm sự của các bạn trẻ, em thấy có nhiều trường hợp cũng rất giống với em bây giờ. Người ta yêu nhau nhưng phải rời xa nhau... đến 5,10 năm sau, họ vẫn chẳng thể nào quên được mối tình cũ. Em sợ em cũng sẽ rơi vào trường hợp như vậy lắm anh ạ!
Anh là người đàn ông vô tâm nên có thể bây giờ anh cũng đã quên em rồi. Dường như giờ đây, em đã không còn là một phần nhỏ trong cuộc sống của anh nữa rồi. Đã có một người con gái khác thay thế em rồi phải không anh? "Anh chỉ đến bên em những lúc anh buồn, còn những ngày vui, anh ở nơi đâu?".
Anh khiến em đau khổ nhiều nhất... bởi em hiểu rất rõ, chính anh là người đàn ông em yêu thương nhất (Ảnh minh họa)
14/10/2013
Tối nay thời tiết mưa to, nhà em lại vừa mất điện. Mưa to khiến lòng em thêm trĩu nặng, khiến trái tim em càng khứa sâu nỗi buồn!
Hôm nay em cũng vừa nghe tin cuối năm anh sẽ ăn hỏi khiến lòng em đau lắm. Em đã khóc, em đã cố kìm nén cho nước mắt chảy ngược anh ạ! Bởi em không thể để mọi người biết em đang buồn, em đang khóc được. Gương mặt em lúc nào cũng tỏ ra bình thường, như chưa có bất cứ điều gì xảy ra... nhưng khó quá anh ạ!
Em không thể nào nói lên câu chúc anh hạnh phúc được bởi tim em còn đau lắm! Em tham lam, ích kỷ quá phải không anh?
Đã 5 ngày trôi qua, em vẫn chịu đựng được. Em nhớ lại ngày mình chia tay, em đã đau khổ như thế nào... nhưng nỗi đau đó em còn vượt qua được thì nỗi buồn này sao em lại không thể chứ, phải không anh?
Từ trước tới nay, chưa có người đàn ông nào khiến em phải bận tâm đến vậy. Khi chia tay một mối tình, em đều dứt khoát với họ luôn, không bận tâm bất cứ điều gì khác. Còn anh... tại sao hình ảnh của anh lại ám ảnh em dai dẳng như vậy chứ? Chắc em không thể nào quên được mất anh ạ!
Anh là người đàn ông em nặng tình nhất, cũng là người khiến em đau khổ nhiều nhất... bởi em hiểu rất rõ, chính anh là người đàn ông em yêu thương nhất. Nhưng tại sao em lại phải một mình chịu đau khổ, khóc lóc vậy anh? Còn anh thì sao? Anh vẫn vô tâm, vẫn sống rất hạnh phúc trên niềm đau của em...
Cuộc sống này quá bất công với em quá, phải không anh?