Nhắm mắt lấy người cưỡng bức mình, tôi sống cuộc đời địa ngục mỗi đêm
Đau đớn và tủi nhục, tôi đành lấy người cướp đi sự trinh trắng của mình.
Anh nói không đợi được vì tôi là người con gái duy nhất khiến anh luôn khao khát chuyện đó mỗi khi ở gần (ảnh minh họa)
Tôi là một cô gái kén chọn. Khả ái, thon thả, gu thời trang không tệ, làm ngân hàng, tôi nghĩ mình có quyền được kén.
Quả thực cũng có nhiều đàn ông vây quanh tôi và có thể vì thế mà tôi chẳng yêu ai dài lâu. Có người quen nửa năm nhưng có người chỉ quen 3 tháng. Tôi thấy ở mỗi người đều thiếu điểm gì đó, người có tiền thì không đủ tâm lý, người yêu tôi hết lòng hết dạ thì công việc lại chưa ổn định. Và thường, tôi chẳng mất quá nhiều thời gian để quên đi họ khi chia tay.
Nhưng nói vậy không có nghĩa là tôi sống thoáng trong chuyện khác, thậm chí, bạn bè còn chê tôi cổ hủ khi 28 tuổi, yêu bao người mà vẫn còn trinh. Tôi chỉ nghĩ đơn giản là làm thế nào nếu đêm tân hôn chồng hỏi: “Em ngủ với người khác rồi à?”. Dẫu thế nào, một người đàn ông cũng khó thoát khỏi nỗi ám ảnh rằng vợ mình từng chăn gối với kẻ khác.
Cho đến khi quen chồng bây giờ thì mọi chuyện chẳng ở trong tầm kiểm soát của tôi nữa. Anh là đối tác của công ty tôi, đẹp trai, hào hoa, phong nhã. Đó là người đàn ông đầu tiên mà chẳng cần chủ động tiếp cận tôi đã đổ đứ đừ.
Chúng tôi đi ăn, đi xem phim, nắm tay, ôm hôn. Mọi thứ ở anh đều tốt chỉ trừ… luôn đòi hỏi chuyện ấy. Tôi bảo: “Đợi em. Em muốn chờ đến đêm tân hôn”. Anh nói không đợi được vì tôi là người con gái duy nhất khiến anh luôn khao khát chuyện đó mỗi khi ở gần.
Tôi tự nhủ bao lần “Không ổn rồi”, anh ấy quá thiếu kiềm chế. Vậy mà tôi lại chẳng thể dứt khoát với người đàn ông này như kẻ khác. Tối đó, tôi đồng ý đến nhà riêng của anh nói chuyện lần cuối cùng. Nghe câu chia tay, anh tuyệt vọng đến mức hóa thành thú hoang. Anh căm ghét sự kiêu ngạo của tôi, căm ghét nguyên tắc quái quỷ về cái màng trinh ấy. Anh bảo, đời này phải có được tôi và cưỡng bức tôi.
Đó là đêm tôi khóc nhiều nhất trong đời. Nước mắt trào ra không sao ngăn nổi. Anh không vỗ về, cũng chẳng tỏ ra hối lỗi, chỉ buông nhẹ một câu: “Anh sẽ cưới em”. Có lẽ, đó là sự tử tế cuối cùng anh dành cho tôi.
Đau đớn và tủi nhục, tôi đành lấy người cướp đi sự trong trắng của mình. Không ai ngoài anh và tôi biết chuyện đêm đó, họ khen chúng tôi “trai tài – gái sắc”. Bố mẹ tôi thì cười không khép được miệng vì con gái 28 tuổi vẫn tìm được mối tốt thế này.
Tôi cố quên đi mọi chuyện để làm vợ anh. Ban ngày, hôn nhân của tôi cũng bình thường như mọi gia đình khác nhưng đêm đến thì thực sự là một cơn ác mộng.
Mỗi đêm, nỗi đau quá khứ lại ùa về. Ham muốn của chồng tôi trong “chuyện đó” quá cao, thậm chí, còn có phần cuồng loạn. Anh ta muốn sở hữu mọi thứ, cả thời điểm bắt đầu lẫn khi kết thúc, miễn sao bản thân được thỏa mãn. Tôi chưa từng có cảm giác ân ái với chồng mà luôn thấy như bị cưỡng bức.
Thời gian đầu, tôi nhắm mắt chịu đựng tất cả, mối hận trong quá khứ khiến tôi không thể bỏ xuống sự kiêu ngạo để nói chuyện tử tế với chồng.
Nhưng tôi từ ghê tởm chuyển sang sợ hãi, đau đớn nên dịu giọng khuyên anh bình tĩnh và nhẹ nhàng một chút. Anh chỉ lưu tâm một chút rồi khi bản năng trỗi dậy thì lại đâu vào đấy.
Càng ngày tôi càng gầy gò, teo tóp. Chưa bao giờ tôi mong muốn có thai như bây giờ, để coi đó là cái cớ để từ chối chồng. Dường như tôi đã quyết định sai. Đúng rồi! Lấy người đàn ông cưỡng bức mình là sai lầm lớn nhất cuộc đời tôi. Tôi có nên ly hôn?
Sau khi “chuyện ấy“ vừa kết thúc, cháu nổi điên lên với suy nghĩ, anh ấy đã “vấy bẩn“ con người, nhân phẩm cháu.