Người đàn ông đến sau!
Cảm ơn người đến sau đã dạy cho em rất nhiều điều bổ ích, biết trân trọng những gì mà em đang có.
Thế là 2 năm chúng ta quen nhau nhỉ? Đó không phải thời gian quá dài để hiểu được tất cả thuộc về con người đúng không anh? Như các cụ đã nói: ”Sống với nhau cả đời đến lúc chết họ mới ngỡ ngàng vì mình chưa hiểu hết về nhau”. Anh ngạc nhiên khi em viết lên đôi dòng tâm sự của mình bởi vì vẻ bề ngoài em rất bướng bỉnh, trái tim lạnh lùng, đôi mắt buồn...Nhưng trái tim em đang yêu và được yêu, và em đã yêu trở lại. Sống với chính cảm xúc thực với tình yêu đích thích của mình. Thực hiện lời hứa, em viết lên dòng tâm sự này gửi tới anh. Đây cũng là lần đầu tiên em viết cho một người con trai- người đến sau ”tình yêu của em”.
Anh còn nhớ khi mới quen nhau em thường rủ anh ra sân vận động Mỹ Đình để kể chuyện hài hước cho anh nghe, để quên đi những tháng ngày nhớ nhung mối tình đầu đã vụt tắt. Em muốn chứng tỏ với mọi người rằng khi mất đi người quan trọng đối với mình, bị người đó phản bội thì không có gì phải luyến tiếc. Em sẽ vui trở lại nhưng thời gian đó em đã thất bại anh à.
Những cuộc chém gió của chúng ta thường chỉ cốc nhân trần, trà đá, hướng dương...nhưng nó đã góp phần làm cho cuộc nói chuyện thêm sôi động, pha chút tếu táo. Nhìn vẻ mặt anh ngại ngùng, đôi chút thấy run, trong lòng em như đắc chí vì tài chém gió của mình. Chắc trong đầu anh nghĩ: “Con gái gì mà bạo dạn thế”. Nhưng anh à, chỉ có cách đó mới có thể làm lòng em vui trở lại.
Ngày ngày trôi đi, cứ 1, 2 tháng chúng ta lại rủ nhau ra sân vận động chém gió. Nhưng cũng thời gian đó em nhận ra một điều: Em làm như vậy em càng không quên được mối tình đầu. Thế rồi, em không liên lạc với anh nữa để có thêm thời gian suy nghĩ tình bạn giữa chúng ta. Em đã chứng kiến bao cuộc tình tan vỡ của một số người, vì yêu mù quáng, vì trả thù tình mà họ đã đi lạc hướng. Em chông chênh, em không kiên định. Vì cô đơn, vì bị bỏ rơi mà con người ta nhanh chóng tìm cho mình một nửa yêu thương để lấp chỗ trống, rồi gọi đó là tình yêu. Em không muốn mình đi theo vết xe đổ giống như họ. Và thế rồi mình xa nhau mãi dù anh có cố gắng liên lạc với em, động viên em vượt qua.
Em nhớ có một lần anh nói với em: Dù anh không có nhiều tiền để mua tặng em một món quà đắt giá nhưng ít ra anh cũng tặng hoa cho em trong ngày sinh nhật của em. Em lạnh lùng, em vô cảm trước tình cảm của anh. Em cố chấp lắm phải không anh? Thế rồi em cố tình không liên lạc với anh trong vòng nửa năm. Sinh nhật vừa rồi của em chỉ có em và bao nỗi đau. Chính ngày này năm ấy, em đã biết một sự thật phũ phàng, một sự thật không thể chấp nhận được đó là người ta phản bội em. Cứ đến ngày này là em trốn tránh bạn bè và người thân, rồi em suy nghĩ không thể sống mãi kiểu này như thế được. Em quyết định đặt bánh sinh nhật và mang sang phòng trọ cũ tổ chức. Hôm đó, em tưởng chỉ có hai đứa tụ em thôi! Nhưng không ngờ nó rủ thêm vài đứa bạn nữa đến. Em vui mừng và cảm động biết chừng nào. Đêm hôm đó, em đã khóc rất nhiều và hy vọng người đó sẽ đến. Nhưng tất cả chỉ là vô vọng.
Em biết trong thời gian đó, em vẫn còn yêu người ta nhiều lắm. Hay đơn giản như một thói quen, khi mất một thứ gì đó mình mới cảm thấy hụt hẫng, cô đơn. Bạn bè khuyên nhủ em không được, thậm chí còn mắng mỏ để em có thể quên người đã phản bội em nhưng em không làm được điều đó. Công việc và học tập của em ngày một sa sút, tinh thần sao nhãng.
Nhất định mình sẽ làm được để cùng nhau vun đắp hạnh phúc (Ảnh minh họa)
Ngày qua ngày, em cân bằng được cuộc sống hiện tại và quá khứ. Em quan tâm nhiều đến gia đình, bạn bè hơn và chăm lo đến bản thân em nhiều hơn. Đôi khi, trong đầu em vẫn hiện lên hình ảnh của người cũ nhưng đó chỉ là suy nghĩ nhất thời, cố gắng hết sức để không cho hình ảnh người ta bước vào trái tim em lần nữa anh à!
Đến một ngày, chính anh đã dạy cho em một bài học về cách ứng xử giữa những người thân trong gia đình. Trong khi đó, em luôn nhận được sự yêu thương từ tình yêu của ba mẹ dành cho mình. Em luôn được nhận tình yêu thương từ ai đó mà không cần chia sẻ yêu thương, chỉ biết nhận mà không cho đi. Em quá vô tâm và ích kỷ phải không anh?
Em còn nhớ rất rõ vào một ngày đẹp trời của cuối năm, anh dẫn em về nhà anh chơi. Trên đoạn đường về nhà anh, người dân nơi đây trông rất nhiều hoa, những cánh đồng hoa nối tiếp đuôi nhau như vẫy gọi, chào đón em về với quê anh. Một khung cảnh thật lãng mạn, em tưởng tượng mọi điều tốt đẹp về gia đình anh, quê hương anh nuôi dưỡng anh trưởng thành.
Về tới nhà, anh ríu rít kể chuyện cho mẹ anh nghe, em cảm thấy chạnh lòng. Có lẽ, anh yêu mẹ nhiều lắm phải không anh? Không bao giờ em tâm sự cùng bố mẹ về công việc học tập cũng như cuộc sống của mình. Nhìn anh lúi húi nấu cơm bằng rơm rạ, khói cay xè mắt em cảm thấy thương anh nhiều hơn. Lúc đó, anh còn dạy em nấu ăn. 20 tuổi đầu mà em không biết nấu ăn, em đoảng lắm phải không anh?
Và một cảnh tượng thật sự làm em phải chạy ra một chỗ vì quá xúc động. Trong bữa cơm, mọi người quây quần bên cơm với những món ăn đơn sơn, đạm bạc cây nhà lá vườn của một gia đình nông thôn đậm tình ngời. Anh gắp thức ăn cho mọi người trong gia đình và trong đó có cả em nữa. Hành động ấy như muốn nhắn gửi tới em một thông điệp: ”Hãy quan tâm đến mọi người trong gia đình”, điều đó chưa đủ để nói hết hành động quan tâm, chăm sóc của anh đối với mọi người trong gia đình. Anh gắp thức ăn cho anh trai mình, ánh mắt lo lắng làm đủ mọi cách để lôi ra miếng xương cá ở trong họng của anh trai mình ra.
Anh tâm sự từ đáy lòng mình: "Anh trai anh không khôn như người ta, lấy vợ nhưng vợ cùng đứa con gái bỏ về nhà mẹ đẻ. Cứ tưởng sẽ làm giảm bớt gánh nặng trên đôi vai của bố mẹ nhưng lại càng thêm gánh nặng và đau khổ cho bố mẹ anh". Anh nói: “Ý anh không phải nói anh trai anh là người bỏ đi. Anh thương anh ấy lắm! Anh muốn là chỗ dựa vững chắc cho mọi người trong gia đình này vì thế anh phải cố gắng nhiều hơn nữa".
Từ nhà anh trở về, em suy nghĩ rất nhiều về gia đình anh cũng như tương lai của anh và em. Đôi lúc, em suy nghĩ theo chiều hướng tiêu cực: ”Lấy anh em sẽ khổ? Khó khăn rất nhiều. Tiếp tục hay chấm dứt”. Nhưng anh ơi! Em cũng xuất thân từ gia đình nông dân mà ra, xuất thân từ đói nghèo vì muốn bọn em ăn học nên người, sao cho không bị thất học nên ba mẹ em phải đi tha hương cầu thực ở một nơi rất xa, cách nhà gần 2000km. Em hiểu cuộc sống mà anh đang từng ngày từng cố gắng để có một cuộc sống không nghèo đói vì thế em đồng cảm với cuộc sống khó khăn mà anh đang trải qua và thông cảm cho anh. Em tự động viên mình cố gắng nhiều hơn nữa.
Chúng ta hãy cùng nhau cố gắng anh nhé! Cảm ơn người đến sau đã dạy cho em rất nhiều điều bổ ích, biết trân trọng những gì mà em đang có. Nhất định mình sẽ làm được để cùng nhau vun đắp hạnh phúc anh nhé!