Ngừng yêu anh- nỗi đau của tôi!
Sau những gì đã qua tôi nghĩ mình đủ tư cách để nói rằng anh là người đàn ông tồi.
Có ai đó hiểu cảm giác bị bỏ rơi là thế nào không? Có ai cảm nhận cảm giác vừa đi vừa khóc đến nỗi nước mắt làm nhoà đi con đường phía trước? Và có ai hiểu nỗi đau khi về đêm phải trùm chăn và cắn chặt gối để không ai nghe thấy tiếng khóc của mình không? Tất cả những điều đó khi trải qua mới biết buồn và cô độc thế nào. Tôi yêu anh nhiều và giờ chịu sự cay đắng về mình. Bao lâu rồi nhỉ? Tôi đã yêu người đó bao lâu rồi? Thật khó xác định chỉ có một điều đó là càng ngày và khi càng đau khổ tôi càng nhận thấy trái tim nặng lòng của mình và không biết làm cách nào quên đi mối tình này. Người mà tôi yêu nhất cũng chính là người làm tôi đau nhất.
Tình yêu đó kéo dài bao lâu thì cũng là bấy lâu tôi đau khổ và tổn thương, để giờ đây mỗi lần những ký ức đó quay trở lại tôi lại thấy nhói đau như nó vừa mới xảy ra ngày hôm qua và tôi lại thấy căm hận chính sự mềm yếu và trái tim ngu ngốc của mình? Sao tôi trơ trẽn đến thế? Sao có thể bỏ qua cho con người đó và cả tôi nữa, như thế chưa đủ mà giờ tôi vẫn làm đau chính mình, tôi nhu nhược quá, nhẫn nhịn và cam chịu nhiều quá, đó là sự ngu ngốc nhất trong cuộc sống của tôi. Mắt không thấy thì tim không đau, biết thế sao không làm khác được.
"Muốn vết thương lành thì đừng cào vào nó/ muốn quên người đó thì đừng tạo cơ hội để nhớ đến người ta!"... câu nói rất hay, anh cũng thế, anh là vết thương luôn rỉ máu, là nỗi đau luôn hiện hữu trong tôi.
"Tình yêu hôm qua là thật hay dối trá mà sao nỗi đau cứ theo nhau về, tình yêu hôm qua giờ đã trôi xa quá... lòng sao vẫn yêu, vẫn yêu người xa"
Tôi bất lực và bế tắc, tôi hận và yêu? Giờ phải làm sao? Con người đó đã lộ rõ bản chất, đã tệ bạc đến thế sau bao hy sinh âm thầm của tôi, tôi yêu nhiều thì sao chứ, chẳng quan trọng nữa rồi! Nếu có một cách để kết thúc mọi nỗi đau thì có lẽ là xoá đi phần ký ức đó trong tâm trí tôi thì lòng tôi mới có thể cân bằng, tôi ước mình quên hết nước mắt, xoá đi những nỗi đau đến tận cùng vì sự phản bội, giả dối, lừa lọc từ chính những yêu thương.
Người mà tôi yêu nhất cũng chính là người làm tôi đau nhất (Ảnh minh họa)
Giờ đây những thứ còn tồn tại trong tôi là niềm tin vỡ vụn, là sự chông chênh trống vắng đến vô cảm, là hụt hẫng. Giờ bảo tôi tin và yêu một người khác- đó là điều không tưởng, tôi còn gì nữa đâu, trắng tay rồi thì lấy gì để có được một sự khởi đầu? Tôi muốn đến một nơi thật xa quên hết mọi buồn đau mệt mỏi muốn được cười thật thoải mái và thành thật chứ không phải nụ cười giả tạo và vô cảm như lúc này. Người ta nói con người khi đối diện với những sự phản bội và nỗi đau quá lớn thì sẽ trở nên chai sạn và phản xạ tự nhiên là chốn tránh nó, liệu có phải như thế? Người đàn ông như anh sẽ không bao giờ biết yêu chân thành một người con gái, và càng không thể biết sự quý giá của một tình yêu chân thành người ta dành cho anh. Tôi giờ không còn giá trị gì, không còn lý do gì để anh phải níu giữ cả bởi tôi đã cho anh hết những gì quan trọng nhất của mình.
Sau tất cả những gì đã qua tôi nghĩ mình đủ tư cách để nói rằng anh là người đàn ông tồi, là người mang tội. Thế mà vì con người đó tôi đã phải phá thai, phải chịu sự ám ảnh dày vò và cảm giác tội lỗi day dứt luôn đè nặng tâm trí suốt hai năm qua và giờ đây cơ thể tôi cũng không bình thường nhưng tôi thậm chí còn không dám đi khám vì tôi sợ nơi đó, sợ vô cùng mỗi lần nghĩ đến việc quay lại đó dù chỉ để khám bệnh. Sẽ có rất nhiều rất nhiều người chửi tôi ngu ngốc yêu người có gia đình thì phải chịu giờ còn ngồi đó than trách ai, nhưng tình yêu không sai mà là tôi chọn sai người để yêu mà thôi và tôi đã và đang trả giá cho điều đó.
Nhiều khi nghĩ đến cái chết để kết thúc nhưng tôi không đủ can đảm và không cho phép bản thân mình, rồi lại tự an ủi mình rằng dù thế nào thì hãy biết rằng mình đã yêu đã hy sinh bằng tình yêu chân thành nhất. Ở ngoài kia thế giới rộng lớn còn biết bao con người phải chịu đựng những nỗi khỗ đau hơn mình nhưng họ vẫn hàng ngày hàng giờ đấu tranh để tồn tại thì tại sao mình lại huỷ hoại chính mình đây, nó chẳng phải có lỗi với chính mình sao? Vì thế dù không ai cần mình và mình không cần ai hết, hãy chỉ sống một mình đâu cần yêu ai, đâu cần ai thương hại. Tự khóc tự cười tự lau nước mắt, với mình thà chịu sự cô đơn còn hơn sự lừa dối phản bội và bị bỏ rơi.
"Quá khứ có thể là tốt nhưng hiện tại còn tốt hơn và tương lai luôn là tốt nhất"