Ngỡ ngàng khi nhặt được nhẫn cưới của vợ trong nhà sếp
Đây rõ ràng là chiếc nhẫn cưới của chúng tôi, không thể nào có cái thứ hai như vậy. Bởi vì tôi đã nhờ người khắc riêng một dòng chữ kỷ niệm đặc biệt bên trong chiếc nhẫn này.
Khỏi phải nói, lúc tôi nhặt được chiếc nhẫn này ở ngay giá sách trong phòng ngủ của anh sếp, tôi đã sốc tới mức nào. Làm gì có chuyện ngược đời cái nhẫn đang ở trong tay vợ tôi lại bỗng dưng một ngày hạ cánh an toàn trong phòng ngủ của anh sếp.
Thật phí công cho trước đó một tuần, chúng tôi nháo nhào tìm tới tìm lui trong phòng chỉ vì vợ tôi nói cất nhẫn vào hộp mà không thấy đâu, rồi bán tín bán nghi cho người này, người khác.
Tôi lập gia đình cũng đã hơn một năm nay, chúng tôi chưa vội có con. Vợ chồng tôi làm cùng cơ quan với nhau, trước thì chúng tôi cũng chỉ là nhân viên bình thường, nhưng vợ tôi được cái tháo vát, nhanh nhẹn, lại hiểu việc nên mới được đề cử lên làm phó ban.
Tôi không phải như những gã đàn ông khác ghen tuông, hay cảm thấy mình núp váy vợ mà trái lại, tôi cảm thấy khá tự hào vì cô ấy. Thỉnh thoảng, tôi cũng có buồn đôi chút, vì tính tình tôi hiền lành, ngại giao tiếp nên có thể vì thế mà con đường sự nghiệp mãi không khá được.
Vợ tôi đi làm nhiều hơn, bận rộn nhiều hơn, tôi biết ý về sớm đỡ vợ việc nhà. Ấy vậy nhưng cứ về tới nhà, dù bận nhiều công việc nhưng cô ấy vẫn chu toàn việc nhà đâu ra đấy.
Không chỉ công việc, mà những chuyến công tác ngắn ngày của vợ tôi cũng bắt đầu nhiều hơn trước. Nhiều đồng nghiệp cũng rỉ tai, trêu tôi không giữ thì mất vợ. Nhưng tôi nghĩ, giữ hay không là ở mình, chúng tôi đến với nhau bằng tình yêu kéo dài 5 năm, và bằng sự tin tưởng nhau là chính. Nếu tôi cũng nghĩ như vậy thì không biết cô ấy sẽ buồn thế nào.
Điều duy nhất mà cô ấy thay đổi hơn so với khi làm nhân viên quèn là việc ăn mặc đẹp hơn trước, vợ tôi chăm trang điểm và xức nước hoa mỗi khi đi làm. “Giàu vì bạn, sang vì vợ”, nên tôi cũng chẳng thấy có gì đáng nghi ngờ cả.
Cho tới một tuần trước, vợ tôi bỗng hốt hoảng kêu chiếc nhẫn cưới của mình không cánh mà bay. Chiếc nhẫn cũng chẳng đáng bao tiền, nhưng nó là kỷ niệm của vợ chồng tôi. Ngày đó, tôi còn cẩn thận nhắc người ta khắc thêm ngày mà chúng tôi yêu nhau nữa.
Vợ tôi đeo nhẫn hơi lỏng một chút, cô ấy thường có thói quen đeo khi đi làm và về nhà cất vào hộp. Vậy là chúng tôi tá hỏa đi tìm, hai vợ chồng lục lọi cả đêm, cả gầm giường lẫn bàn làm việc, đều chẳng thấy tăm hơi cái nhẫn. Báo hại, cả đêm đó vợ tôi thẫn thờ, không ngủ được. Và cả một tuần liền sau đó, cô ấy vẫn không hết vẻ mặt buồn bã, lo lắng.
Cho tới hôm qua, anh sếp tôi liền rủ mấy anh em cùng làm về nhà nhậu. Sếp tôi khá nhiều tuổi, một người đàn ông thành đạt nhưng chưa lập gia đình. Chúng tôi vẫn đang trong chiến dịch mai mối cho anh một cô nào đó thật trẻ đẹp, ngoan ngoãn.
Vì đang độc thân nên anh sếp không ở chung cư rộng, chỉ có một phòng khách và một phòng ngủ. Đúng lúc đang cao trào uống rượu, anh sếp liền nhờ tôi vào phòng, lấy nốt chai rượu quý anh được tặng mang ra cùng uống.
Tôi vào phòng anh, có chút hơi men nên tìm mãi chưa thấy chai rượu để ở đâu. Bất ngờ, tôi lại nhìn thấy một chiếc nhẫn nằm kín đáo trên giá sách. Kiểu dáng của chiếc nhẫn khiến tôi sững người. Đem lên so, nó giống y hệt với chiếc nhẫn cưới trên tay tôi, tôi hồi hộp xem kỹ mặt trong, đúng là ngày cưới, ngày kỷ niệm yêu nhau của tôi và vợ.
Chuyện gì đang xảy ra đây? Tại sao chiếc nhẫn lại không cánh mà bay tới phòng ngủ của anh sếp tôi? Có lẽ nào?
Tôi hoang mang, thẫn thờ. Trong tiếng gọi gấp gáp và tiếng kêu của đám bạn nhậu cùng cơ quan, tôi vội trả chiếc nhẫn về chỗ cũ, như chưa từng biết chuyện gì.
Tôi chỉ còn nhớ được, tôi đã uống say mèm sau đó. Còn bây giờ, người đàn ông nhu nhược như tôi không biết mình nên làm gì trong lúc này. Có lẽ, tôi sẽ im lặng theo dõi vợ mình, hoặc có lẽ, cũng nên để ý người ngoài nói gì về vợ tôi. Tôi hiểu, sai lầm lớn nhất của người đàn ông có vợ đẹp, vợ giỏi là quá tin tưởng vào chính người vợ của mình.