Mùa xuân, mùa chứa chan hi vọng
Tương lai tươi sáng sẽ rộng mở chào đón chúng ta như mùa xuân đã trở về ngay bên khung cửa.
Năm tháng trôi qua mau quá phải không anh? Vừa mới ngày nào em là một cô học trò nhỏ và anh là thầy giáo dạy em môn hát nhạc trong những giờ ngoại khóa. Em đã được anh đặc biệt quí mến dù em chẳng phải trò hát hay, hay là hay hát. Anh luôn dành tặng cho em nụ cười tươi sáng, ân cần. Ánh mắt anh nồng nàn say đắm tựa như muốn thôi miên em vậy.
Thời gian không chờ đợi ai, và chúng mình cũng không ngoại lệ. Anh mải mê với những khát vọng tương lai và phấn đấu để thực hiện ước mơ hoài bão của riêng anh mà em cũng phần nào cảm nhận. Còn em khi ấy chưa đủ trưởng thành để biết đón nhận một tình yêu, chưa biết bâng khuâng nhung nhớ hay xao xuyến trước một ánh mắt yêu nông cháy dù trái tim em khi ấy cũng đập nhịp bồi hồi khác lạ, để em lưu luyến giữ lại cho mình kỉ niệm đẹp về anh.
Trái đất xoay tròn rồi cũng cho chúng mình gặp lại. Ngày em trở về nơi xưa cũ, em đã nhận ra anh, tuy chưa được gặp mặt nhưng em biết rõ vì anh giờ đã khác xưa rất nhiều. Anh đã là một người thành đạt, một người quản lý cả vùng sản xuất, kinh doanh quê em. Em rất vui, thầm mừng cho anh với cả tấm lòng.
Cuối cùng mình cũng thực sự gặp lại nhau, trong dịp họp hành, công tác. Anh xuất hiện vời tư cách đại biểu cấp trên. Hội trường đông nghịt người em ngồi im lắng nghe anh phát biểu. Vẫn giọng nói nhẹ nhàng, vẫn cử chỉ thân thiết như ngày xưa quá đỗi thân quen. Mình gặp lại nhau sau bao nhiêu năm tháng cách xa. Em đã tự nhủ lòng sẽ không nhận người quen đâu, sẽ chỉ im lặng nhìn anh từ xa thôi. Nhưng khác hẳn những gì em dự định. Anh xuất hiện, ánh mắt vẫn nhìn em như lửa cháy, cử chỉ ân cần dường như với anh việc em trở về là điều không thể khác.
Rồi mình cũng có dịp được ngồi riêng tâm sự. Anh kể về ước mơ, về những tháng năm xa cách. Anh kể rất nhiều câu chuyện cũ, trong đó có cả kỉ niệm của em. Em cũng không ngờ anh vẫn nhớ em, vẫn nhớ những chuyện đã lui vào dĩ vãng và anh nói anh vẫn nhớ, vẫn yêu mến em như ngày xưa không hề thay đổi. Anh nói thời gian qua anh nhớ em nhiều…
Mắt em cay, mi ướt , lệ rơi. Em nghẹn ngào không biết nói điều gì. Lòng em vui cũng có, mà buồn không bờ bến…Anh có biết không, dù em chưa bao giờ thể hiện em mến yêu anh bằng tình yêu đôi lứa, nhưng lòng em sao có thể không rung động trước tình cảm nơi anh? Làm sao con tim em không thổn thức bồi hồi trước ánh nhìn say đắm, chân thành đó?
Anh hãy mạnh mẽ bước đi trên con đường phía trước nhé anh (Ảnh minh họa)
Mùa đông năm nay thiếu đi nhưng cơn mưa rả rích, những cơn mưa làm đất trời u ám, bớt đi những cơn gió bấc thổi từng hồi lạnh buốt... Là kỉ niệm những ngày mưa lạnh, em đi về một mình trên con đường quen thuộc. Con đường vòng những khúc quanh, khúc khuỷu, để em lại gặp anh. Anh chạy xe chầm chậm như lưu luyến, như muốn gửi cho em một chút ấm áp giữa mùa đông giá lạnh .
Em cũng từng có một người yêu em từ những ngày xưa cũ. Mọi chuyện cũng qua rồi theo thời gian năm tháng để bây giờ mang tên kỉ niệm. Người ấy không hề có lỗi gì trong chuyện chúng mình đâu anh. Anh đừng tự dối lòng.
Em biết em chỉ là một cô gái bình thường. Em không giỏi giang, không xinh đẹp đến bất ngờ. Em giản dị thôi, trong sáng hiền lành. Em không biết giành giật, khát khao, không biết nói những lời ngọt ngào lơi lả làm đẹp lòng đối phương như những cô gái khác quanh anh, nên khiến anh phát chán.
Nhưng anh à! Em cũng là một cô gái, nên em cũng yếu đuối. Em cũng cần sự quan tâm chăm sóc, cần lắm một bờ vai cho em tựa mỗi khi em mệt mỏi, cần bàn tay anh nắm chặt dắt em qua những tháng ngày dài rộng, anh có biết không? Nỗi đau nào cũng đáng sợ, nhưng nỗi đau khổ khi phải chia ly, mất mát nỗi đau ngập tràn, tâm hồn với trái tim vụn vỡ nát tan thì chắc là nỗi đau lớn nhất phải không anh. Em sợ lắm nếu em bị tổn thương như vậy, em dặn lòng mình luôn phải cố mạnh mẽ lên.
Khi chúng mình gặp lại, mọi chuyện mới bắt đầu thôi, anh đã phải rời xa. Em biết lòng anh buồn lắm lắm. Anh phải rời xa quê hương, chuyển đến một vùng đất mới với bao nhiêu khó khăn gian khổ, cực nhọc chờ đợi anh phía trước. Còn em, tâm hồn tràn ngập nỗi buồn, cảm giác bơ vơ hoang vắng nhưng lòng thầm mong mỏi anh sẽ vượt qua tất cả. Ước mong anh sẽ “Chân cứng, đá mềm”! Em vẫn luôn nhớ về anh. Đêm đêm em vẫn luôn cầu nguyện cho anh được bình an may mắn.
Anh ơi! Quê mình hoa đào đang khoe sắc nồng nàn, chồi đang đua nhau đón gió xuân, hơi ấm của mùa xuân lan toả gõ cửa mọi nhà. Mong năm cũ trôi qua mau chóng, mọi điều không may sẽ dần trôi vào dĩ vãng. Anh hãy xếp chúng vào quá khứ nhé anh để đón một năm mới tốt lành, an khang, thinh vượng. Em cầu chúc cho anh sang năm mới an vui, mạnh khoẻ, thành công...
Anh hãy mạnh mẽ bước đi trên con đường phía trước nhé anh. Ở nơi xa em vẫn luôn tin tưởng rằng anh sẽ thành công. Tương lai tươi sáng sẽ rộng mở chào đón chúng ta như mùa xuân đã trở về ngay bên ngoài khung cửa sổ nơi em đang ngồi.
Mùa xuân, mùa chứa chan hi vọng, khát khao, trở thành hiện thực trong bức tranh huy hoàng của tạo hóa. Hạnh phúc sẽ mỉm cười với những ai chân thành, giản dị như chúng ta phải không anh!
Xem thêm các bài viết liên quan: