Một kí ức
Anh đã im lặng rời xa tôi, không một lời giải thích, không một lời từ biệt.
Tôi và anh là đôi bạn thân từ cái hồi còn lẽo đẽo trên chiếc xe đạp chở nhau đến trường. Năm tháng trôi qua, tình cảm trong sáng ấy lớn dần lên với bao mộng mơ đẹp đẽ. Bạn bè chúng tôi ai cũng nghĩ rằng, sau này tôi với anh sẽ là một đôi…
Tốt nghiệp THPT, cả hai cùng vào Sài Gòn lập nghiệp. Gia đình có điều kiện, lại học giỏi nên anh thi đậu vào một trường Đại học ngay trung tâm thành phố. Còn tôi chỉ học khá, lại là con cả trong một gia đình nghèo, đông anh em nên tôi không có điều kiện thi Đại học. Tôi xin vào làm công nhân cho một công ty ở quận Thủ Đức. Đồng lương ít ỏi hàng tháng, tôi gom góp gửi một phần về nhà phụ cha mẹ lo cho các em ăn học, phần còn lại tôi dành dụm để sau này có cơ hội sẽ thi Đại học hoặc học thêm một nghề gì đó. Vậy là chúng tôi xa nhau, mỗi người một cuộc sống học tập và mưu sinh. Dù vậy, chúng tôi vẫn thường liên lạc với nhau, động viên nhau cùng cố gắng cho cuộc sống mai này.
Vào những ngày nghỉ cuối tuần, được nghỉ học, anh lại đón xe buýt về dãy phòng trọ công nhân thăm tôi. Rồi anh dẫn tôi vào thành phố chơi, nơi có trường Đại học của anh, nơi đó có những giảng đường rộng thênh thang, cho tôi thả những bước chân thỏa thích.
Anh đã không đủ kiên nhẫn để vượt qua áp lực từ phía gia đình (Ảnh minh họa)
Chúng tôi âm thầm ngồi bên nhau dưới hàng ghế đá, kể biết bao chuyện vui buồn về cuộc sống xa nhà, về những dự định sau này của hai đứa. Anh ước về một giảng đường có tôi cùng đi chung. Và lần trú mưa chiều tháng 8 năm ấy, anh đã can đảm ngỏ lời yêu tôi. Một lời yêu thương chôn dấu biết bao năm trời mà cả hai đều chờ đợi. Ngày ấy, chúng tôi thật hạnh phúc, dưới hàng cây và giảng đường của anh… Một tình yêu đầu tiên vô cùng trong sáng.
Nhưng rồi sóng gió ập đến khi gia đình của anh biết mối quan hệ của chúng tôi và hết sức phản đối. Anh không nói nhưng tôi hiểu được lý do, bố mẹ anh không muốn sau này anh lại lấy một người không có tương lai, sự nghiệp như tôi, chỉ vì tôi là một đứa con gái làm công nhân. Mặc cảm, sụp đổ một thời gian khá dài. Nhưng sau đó, vì anh, vì tình yêu cả hai, tôi đã vực mình đứng dậy và phấn đấu để vào Đại học. Nhưng anh đã không đủ kiên nhẫn để vượt qua áp lực từ phía gia đình. Anh đã im lặng rời xa tôi, không một lời giải thích, không một lời từ biệt. Anh đã trốn chạy tất cả…
Thế mà cũng đã 4 năm trôi qua. Bây giờ anh đã ra trường và nghe đâu sắp sang Mỹ du học. Còn tôi đang là sinh viên năm cuối của một trường Đại học. Tôi đã thực hiện được ước mơ ngày ấy của cả hai, đặt chân trên những giảng đường. Nhưng mãi mãi, anh đã chẳng còn đi bên tôi. Hai giảng đường xa cách.