Mối tình mùa thu
Trong cái se lạnh của mùa thu, những kỷ niệm, ký ức xưa lại ùa về trong anh.
Hà Nội mùa này lắm những cơn mưa. Cái se lạnh của mùa thu cũng tràn về! Không biết từ bao giờ mùa thu mang trong mình một nỗi buồn man mác, nó chỉ là một cái gì đó nhè nhẹ, se se trong lòng. Người ta nói yêu nhau vào mùa thu thì cũng có kết thúc không mấy đẹp, nó cũng sẽ buồn như mùa thu vậy. Nhưng có lẽ đó chỉ là trên phương diện nào đó, áp dụng cho một số ít. Và trong số ít đó có anh! Chúng ta bắt đầu yêu nhau vào một ngày đầu thu, cũng cái không khí se lạnh trên con đường mờ mờ sương đêm của ánh đèn đường, hai cái bóng bên nhau, nắm tay nhau bước đi. Một hàng ghế đá nhỏ, một góc phố nhỏ nhưng thấy không gian thật bao la. Có lẽ trong cái hạnh phúc mờ ảo đó con người thật nhỏ bé! Trong cái se lạnh đó, đôi bàn tay luôn trong tay, cảm thấy hơi ấm lan tỏa tận trong trái tim.
Anh không thích những bộ phim sướt mướt kiểu Hàn Quốc, không thích các clip ca nhạc kiểu lãng mạn... nhưng chuyện tình của chúng ta có lẽ nó cũng như một câu chuyện có thể thành phim như vậy! Từ một tin nhắn nhầm, từ những câu chuyện không có hồi kết, từ những lúc đi bên nhau mà chẳng nói gì, hai đứa cứ thầm hiểu là đã yêu nhau. Nhanh nhưng không phải vội vã chúng ta thành một đôi!
Cuộc tình nào cũng có sóng gió, cũng có giận hờn, cũng có nước mắt! Em không phải tình đầu của anh, nhưng những gì anh cảm nhận được, anh thấy được đó là một tình yêu thật sự, có vui buồn hạnh phúc, có nước mắt niềm vui. Em mang đến cho anh thật nhiều. Lần đầu tiên anh biết khóc vì một người không phải người thân, lần đầu anh cảm nhận được hơi ấm từ trái tim trong những lúc khó khăn trong công việc, và lần đầu anh thấy một người con gái yêu anh quá nhiều!
Chúc em luôn hạnh phúc trên con đường em đi! (Ảnh minh họa)
Nhưng cuộc sống đâu chỉ dừng lại một chỗ, cuộc sống đâu chỉ là những hạnh phúc, con đường có những ngã rẽ nữa. Những tháng ngày hạnh phúc dần trôi. Anh đi học, hai đứa tạm xa nhau! Cứ ngỡ đi học là để vì tương lai của cả hai, vì cuộc sống tốt hơn và cũng để thử xem cái câu xa mặt cách lòng có đúng với chúng ta!
Khi quyết định đi xa vậy anh vẫn tin rằng tình yêu của chúng ta thừa sức vượt qua. Anh hoàn toàn tin vào tình yêu, tin vào em. Dù anh biết khó khăn phía trước là rất nhiều khi em đi làm còn anh lại đi học!
Một tháng, hai tháng.. anh vẫn đúng. Nhưng rồi 1 năm trôi qua, lại là mùa thu - năm thứ 2. Em đã thay đổi. Vì sao anh không thể giải thích được. Ngay khi em rời xa anh là em lại cầm tay một bàn tay khác. Vì sao 2 năm yêu nhau mà anh không thể hình dung hết được sự phũ phàng đó. Vì anh đi học, vì khoảng cách, vì lợi danh? Anh không thể hiểu. Người ta có mọi thứ tốt hơn anh, anh không phủ nhận, nhưng anh không thể hiểu một người con gái anh tin và yêu suốt 2 năm lại vì những điều đó mà rời xa anh. Giá như anh cứ đi làm được bên cạnh em thì có lẽ mọi thứ vẫn còn trong tầm tay của anh. Nhưng ai biết trước được điều gì đúng không em?
Giờ ngồi đây trong cái se lạnh của mùa thu, những kỷ niệm, ký ức xưa lại ùa về trong anh. Cầm điện thoại bấm một số điện thoại quen thuộc nhưng không gọi, bởi đơn giản là không muốn làm ảnh hưởng đến cuộc sống hiện tại của em dù trong lòng tràn ngập nỗi nhớ!
Viết lên những dòng này anh không hề oán trách em điều gì, mà cũng cần phải cảm ơn em vì đã cho anh có được những gì trong tình yêu được trải qua. Anh được cảm nhận tất cả! Nhưng em à, chỉ ngọn lửa từ trái tim mới sưởi ấm được trái tim thôi, chỉ tình yêu mới mang lại hạnh phúc thôi. Anh tin rằng mùa thu không phải lúc nào cũng buồn, khi lạnh người ta mới cảm nhận rõ được hơi ấm từ trong tim!
Tạm biệt em hạnh phúc đến từ mùa thu! Chúc em luôn hạnh phúc trên con đường em đi! Cảm ơn em!