Chồng bắt nhịn "chuyện ấy" khi mang bầu
Tôi không sao vượt qua nỗi đau không thể quên trong tinh thần này.
Bản thân tôi mới chính thức bước vào hôn nhân chưa được một năm nay. Nhưng chừng ấy thời gian là chừng ấy ngày tôi phải trải qua bao nhiêu đau đớn, dằn vặt. Tôi đau lắm mỗi khi ai đó nhắc tới chồng và gia đình mình. Mới đầu, tôi cũng cố gắng mỉm cười nhẹ nhàng và tha thứ. Nhưng sao lừa người khác thì dễ chứ lừa chính bản thân mình khó đến thế.
Có thời gian, tôi cứ chịu đựng và ám ảnh trong đêm một mình. Tôi nhận ra, tôi chẳng cần lừa dối bản thân làm gì cho mệt mỏi nữa. Vì chồng tôi là một người đàn ông biến thái, hết thuốc chữa rồi.
Chúng tôi yêu nhau hơn 2 năm thì cưới. Khi ấy cả hai đều đã ra trường và đi làm. Thế nên tình yêu cũng khá chín chắn. Yêu nhau 1 năm, đến năm thứ 2 thi thoảng chúng tôi có vượt rào. Và rồi, vượt rào được nửa năm thì tôi dính bầu ngoài ý muốn.
Vì “bác sĩ bảo cưới” nên hai đứa nhanh chóng lên kế hoạch kết hôn. Cũng may, bố mẹ hai bên không phản đối gì. Cưới nhau được 5 tháng thì tôi sinh em bé.
Cứ tưởng lấy chồng, cuộc sống của tôi sẽ hạnh phúc. Nào ngờ từ ngày lấy chồng, cuộc sống của tôi chẳng khác gì địa ngục. Chồng tôi thay đổi chóng mặt 180 độ và không còn cưng chiều quan tâm đến vợ bầu nữa. Nhiều lần anh bỏ mặc vợ bầu bí ở nhà để đi chơi, nhậu nhẹt với bạn đế tận khuya.
Thấy chồng đổi khác sau cưới, tôi rất tức giận, sau là tủi thân và khóc chán rồi tự đi ngủ trước. Còn chồng thì cứ đi về nhà như về nhà trọ. Anh thản nhiên nằm ngủ như không có chuyện gì. Tối đến anh cũng chẳng buồn gần gũi với vợ. Thậm chí, anh cho tôi nhịn sex khi về là anh cứ ngủ ngay ngoài phòng khách.
Nhiều lần đang bầu bí, vì bị cho nhịn sex quá lâu nên ham muốm tình dục và khao khát được chồng “yêu” trong tôi trỗi dậy. Lúc ấy, tôi toàn phải mạnh dạn đòi hỏi "chuyện ấy" từ chồng. Chẳng ngờ, anh không những thông cảm còn quát: “Bầu bí to thế chẳng lo cho con thì thôi còn đòi với hỏi chuyện ấy làm gì. Cô thật là dê quá đi!”.
Bị chồng hắt hủi, thờ ơ, tôi đã khóc vì chồng không biết bao nhiêu lần. Và cũng chưa một lần nào tôi được anh an ủi một câu. Có lúc, tôi bị rối loạn tinh thần và rất làm muốn điều dại dột. Nhưng vì con, tôi lại nghĩ mình cần phải sống.
Lấy chồng xa nhà ngoại, chồng đã thờ ơ chẳng quan tâm đến vợ trong khi mẹ chồng tôi thì tác oai tác quái. Dù ở chung một nhà, bà chưa bao giờ hỏi han tôi bầu bé ốm nghén thế nào. Chưa bao giờ bà nấu món gì tẩm bổ cho tôi ăn hoặc thậm chí trò chuyện thân mật cũng không.
Đêm nào ở nhà chồng, tôi cũng cắn răng để không bật ra tiếng khóc tủi thân. Ngày tôi đi viện sinh con, chồng bận đi làm không về được, nói mãi mẹ chồng tôi mới gọi tắc xi và đưa tôi vào viện sinh cháu.
Tôi đẻ mổ phải nằm viện một mình với mẹ chồng “bằng mặt không bằng lòng. Chồng tôi chỉ thấy bén mảng mò lên thăm vợ con được đúng một hôm. Từ hôm sau anh mất tăm với lý do: “Anh đang bận mấy cái dealine dự án dở, có mẹ ở đây chăm rồi”.
Cứ thế, đẻ xong, tôi chưa biết lấy một ngày được ở cữ. Dù mổ đẻ đau đớn, tôi vẫn phải tự dậy giặt quần áo, chăm con. Nhiều lúc tôi bị stress nặng đến nỗi không có sữa. Vậy mà chồng vẫn vô tư đi làm, đi nhậu nhẹt triền miên. Mọi lời góp ý, cằn nhằn của tôi, anh đều vô tư bỏ qua hết. Anh chỉ nghe như gió thoảng ngang tai.
Thà nhịn sex chứ tôi không muốn "ngủ" với chồng nữa (Ảnh minh họa)
Vừa ở viện về nhà được gần 1 tháng, một ngày chồng đi làm về và thú nhận với tôi đã ngoại tình. Anh nói đã phải đưa nhân tình đi giải quyết hậu quả và chăm sóc cô ta sau khi nạo hút. Ngày chồng đưa nhân tình đi nạo hút thai đúng ngày tôi trở dạ sinh con trong bệnh viện. Anh cam đoan đó là sai lầm nhất thời. Vì thấy chồng tự thú nên tôi nghĩ anh thành thật và tha thứ. Sau đó, tôi còn cho đó là chuyện đã qua và không nhắc lại nữa.
Nhưng chưa đầy 4 tháng sau, tôi lại tự phát hiện ra chồng lừa dối tôi chuyện này. Không phải chồng tôi mới qua lại với cô nhân tình ấy được một thời gian ngắn mà 2 người đã qua lại với nhau từ khi chúng tôi sắp cưới cho đến thời gian tôi sinh nở.
Có vài lần, anh còn ngang nhiên dẫn bồ đó về nhà và giới thiệu là bạn bè đến chơi nhà mà tôi không hề biết. Có lẽ cũng chính vì người thứ ba này mà suốt thời gian tôi bầu bí chồng chẳng thèm đoái hoài đến vợ và cho tôi nhịn sex?
Đặc biệt, giữa họ cũng chẳng có vụ tai nạn bầu bí nào hết. Chỉ đơn giản là cô gái kia đi lấy chồng. Và đó là lý do chồng quay về với hai mẹ con tôi. Dù uất ức nhưng tôi lại bỏ qua vì con trai còn quá nhỏ và vì tôi cũng còn rất yêu chồng.
Thế mà 4 tháng trước, tôi lại phát hiện chồng ngang nhiên nhắn tin cho bồ trước mặt vợ. Bất ngờ giằng điện thoại của chồng, tôi mới té ngửa ra chồng đàm thoại với bồ. Anh còn nói, vì chiều hôm ấy đi chơi với bồ mà quên đón cả con trai đang gửi bên hàng xóm. Tôi sỉ vả, quát tháo chồng còn bị anh tát và chửi không thương tiếc.
Quá uất ức và sốc, lúc ấy tôi gọi điện lại cho bồ của anh nói chuyện. Thế nhưng bồ ngủ với chồng tôi mà còn dám chửi tôi là: “Chị là cái đồ đàn bà không hiểu tâm sinh lý của chồng thì như bây giờ chị như vậy cũng đáng”. Và rồi nó còn chửi tôi là đồ vợ này vợ nọ nữa. Tôi chửi lại thì nhân tình của chồng tắt máy.
Tôi quyết làm rõ trắng đen vụ này, xem chồng em trả lời ra sao để bản thân còn xác định sống tiếp với chồng hay không. Chồng đã gọi lại cho nhân tình, bảo cắt đứt với nó.
Vì con, lần thứ 3 này tôi cũng xác định bỏ qua để tiếp tục sống. Nhưng mấy tháng qua, lúc nào tôi cũng nghĩ đến chuyện chồng mấy lần phản bội mình. Lúc nào trong ngực tôi cũng như có kim đâm vào tim đau nhói. Hiện tại nhìn bề ngoài vợ chồng tôi vẫn rất vui vẻ, hạnh phúc, nhưng đầu tôi thì như phát điên vì lúc nào cũng nghĩ đến việc anh ngoại tình.
Tôi giờ không còn niềm tin vào chồng, tình yêu với chồng cũng cạn kiệt. Tôi cũng không còn tôn trọng chồng nữa. Đặc biệt, tôi luôn bị ám ảnh bởi hình ảnh các cô nhân tình của chồng, hình ảnh họ "xxx" với nhau. Tôi ghê tởm những lúc vợ chồng gần gũi. Thà nhịn sex chứ tôi không muốn "ngủ" với chồng nữa...
Trong đầu tôi hiện cứ đang quẩn quanh nghĩ tới 2 chữ li dị để lấy lại sự thanh thản. Tôi không còn muốn vì con trai mà cố gắng nữa. Vì càng cố gắng, tôi càng nhận ra làm bản thân đau đớn thêm. Tôi không sao vượt qua nỗi đau không thể quên trong tinh thần này. Mong chị em và các độc giả hãy cho tôi một lời khuyên.