Lần cuối cho quá khứ hư hỏng
Biết bắt đầu từ đâu nhỉ? Bắt đầu cái quá khứ không gì tốt đẹp của tôi từ đâu đây?
Hà Nội đón tháng 5 bằng những cơn mưa giăng xối xả, trong lòng tôi bao bộn bề suy nghĩ. Tôi cũng như cái cây đang khô hạn cần một cơn mưa tưới mát, làm tâm hồn dịu xuống, rửa trôi đi mọi thứ trong quá khứ.
Sau cơn mưa, lang thang phố tôi thấy cảnh vật dịu dàng, lung linh và tràn đầy sức sống. Tôi phải tự mình bước qua mọi thứ và làm lại thôi.
Biết bắt đầu từ đâu nhỉ? Bắt đầu cái quá khứ không gì tốt đẹp của tôi từ đâu đây?
25 tuổi: Tôi lấy chồng, một đám cưới với suy nghĩ ban đầu là khởi nguồn cho một hạnh phúc, một may mắn. Nhưng đó cũng chỉ là cuộc trao đổi mà thôi, tôi chẳng biết người đàn ông, người chồng trong quá khứ của mình có yêu thương trân trọng tôi chút nào không. Tôi chỉ biết rằng tình cảm tôi dành cho người đó có, sự quan tâm và muốn gắn bó với người đó có... nhưng rồi cuối cùng tôi hiểu ra đó chỉ là một cuộc trao đổi. Tôi đánh cược mọi thứ mong tìm kiếm một gia đình, một người chồng cảm thông giúp tôi quên đi những chuyện buồn, nhưng đó không phải là điều tôi nghĩ. Chồng tôi, người cưới tôi làm vợ chỉ với một lý do đơn giản - vì tiền. Để cái xuất đất trong diện giải tỏa của gia đình anh được đền bù với giá cao hơn... đám cưới đã diễn ra vậy đó. Cuộc sống vợ chồng không hạnh phúc, chẳng còn chút tình cảm nào khi tôi nhận ra mình là một quân bài, một quả chanh đã bị vắt kiệt nước chỉ còn lại cái vỏ nhàu nhĩ mà thôi...
25 tuổi: Tôi bắt đầu hình thành những thói quen xấu, những bước trượt đầu tiên mà mỗi lần ngẫm lại, tôi đều đổ lỗi cho số phận mà chẳng hề cố gắng thay đổi. Cuộc hôn nhân ngắn ngủi không hạnh phúc bên một người chồng vụng về, thô lỗ khô khan, tôi bắt đầu tìm kiếm sự mơn trớn bằng những lời nói của kẻ khác, bắt đầu bằng những cuộc tình online. Tôi biết mình chẳng hề xinh đẹp giỏi giang để ai có thể ngó ngàng, tôi biết những lời chia sẻ ngọt ngào vòng tay giả tạo kia chỉ là mong muốn thể xác với những mối quan hệ mập mờ... vậy nhưng tôi cứ lao vào, cứ tự mình nhấn chìm mình trong đó. Những cuộc tình, những mối quan hệ trôi qua chóng vánh, đặt dấu chấm cho mối quan hệ này tôi lại tìm kiếm những mối quan hệ khác giống như một thứ gì đó không thể thiếu...
25 tuổi: Tôi gặp anh, một người đàn ông có gia đình. Tôi đến với anh ban đầu cũng chỉ như một thói quen... tìm kiếm sự mơn trớn về cả thể xác lẫn tinh thần, nhưng rồi tình cảm tôi dành cho anh lớn hơn một chút, mỗi ngày, mỗi ngày lớn hơn một chút...
Đã tới lúc tôi tạm biệt tất cả quá khứ để làm lại rồi (Ảnh minh họa)
26 tuổi: Anh cũng chẳng làm tôi thay đổi được, bên anh còn gia đình, còn con nhỏ... chẳng thể quan tâm, chẳng thể yêu chiều và dành nhiều thời gian cho tôi được. Rồi tôi lại bắt đầu tìm kiếm, lại bắt đầu với những mối quan hệ khác ngoài anh... Tôi dối gạt anh, nói yêu anh nhưng bên cạnh vẫn có hàng tá mối quan hệ khác song hành, mập mờ... Yêu anh nhưng tôi vẫn hẹn hò, vẫn dập dìu với những kẻ khác. Mỗi lần anh làm tôi đau một chút, thất vọng một chút, hững hờ một chút... tôi lại tự đẩy mình xa anh, xa cái tình yêu chẳng đủ lớn đang nhen nhóm trong tôi. Tôi lại tự thỏa hiệp, lại lên giường với bất kỳ kẻ nào mình gặp... Tôi xấu xa, tồi tệ là thế vậy mà...
26 tuổi: Một người đàn ông có vợ, có con yêu thương tôi thật lòng, bao lần lo lắng cho tôi, bao lần vì tôi mà rũ bỏ cả mạng sống của mình để mong tôi thành thật, mong tôi quay lại là tôi chứ không phải con người hai mặt bây giờ... Tôi vẫn chẳng thể khác đi, khi anh đang đối mặt giữa sự sống và cái chết thì tôi lại vui vẻ bên những kẻ khác... Tôi cứ tự nhủ với lòng mình, đặt dấu chấm hết lần này cho tới lần khác những mối quan hệ đó... hứa với anh, cho anh hi vọng hết lần này tới lần khác tôi thay đổi... nhưng rồi vẫn thế. Những lần anh làm tôi tổn thương, tôi đau và mất mát cũng là những lần anh dằn vặt anh đau... cứ chia tay, chia tay rồi lại quay lại nhưng mọi chuyện cứ lặp đi lặp lại mọi điều như một vòng tròn lẩn khuất.
27 tuổi: Tôi vẫn chỉ là tôi thôi... một kẻ dối gạt tới tận cùng có thể... một kẻ chỉ mang tới cho người yêu thương mình những cơn đau. Tôi không biết mình đang tìm kiếm gì trong những điều tôi mong mỏi. Nhưng hôm nay đây tôi nhận ra, nhận ra một điều - Con đường mòn đi mãi thành quen, nhưng cố gắng ta có thể làm được những con đường mới to hơn đẹp hơn. Sau những ngày nắng gió bụi bặm, một cơn mưa sẽ giúp cây cối xanh tươi hơn, sạch hơn... đã tới lúc tôi cần đối mặt với cơn mưa quá khứ này để làm lại rồi. Tôi cần phải thay đổi rồi, đến lúc phải thay đổi rồi, không phải vì anh, không phải vì tình yêu cũng chẳng phải vì một gia đình như tôi từng mong ngóng và tìm kiếm... chẳng vì lý do gì cả... đơn giản thôi đến lúc đi con đường khác rồi, đến lúc làm lại, dừng lại và đứng lên rồi. Tôi cần phải cố gắng vượt qua thôi.
27 tuổi: Đã tới lúc tôi tạm biệt tất cả quá khứ để làm lại rồi.
Nhẹ nhàng...
Thanh thản...
Bình an...
Rũ bỏ đi nhé
Muộn phiền
Âu lo
Mưa rồi
Nắng lại lên thôi
Bình an một thoáng
Ta mang tim về
Chẳng còn đâu những bộn bề
Chẳng còn đâu những u mê tháng ngày
P/s: Những gì tôi viết dù chưa hẳn đủ, chưa hẳn đã hết nhưng tôi hiểu tới bây giờ mình phải làm gì. Bạn bè, người thân của tôi đọc những dòng này có thể dè bỉu, chế giễu, chê bai... tôi chấp nhận, chấp nhận tất cả để làm lại. Mong rằng cơn mưa này sẽ giúp tôi tốt hơn, mạnh mẽ hơn, vui vẻ hơn. Cố lên nhé, cố lên!