Khốn khổ yêu con gái sếp
Tôi không hiểu sao mình lại đòi ăn đúng cái món mà Hương Mai đã “cấm cửa vĩnh viễn”.
Có lẽ mọi chuyện bắt đầu từ cái bánh khọt. Hôm đó tôi đưa Hương Mai tới nhà Nguyệt Vân chơi, sẵn dịp để lấy số tài liệu làm luận văn thạc sĩ mà tôi nhờ cô bạn thân tìm giúp. Tôi, Hương Mai, Nguyệt Vân làm chung một chỗ, trước đây, suýt chút nữa tôi và Nguyệt Vân đã thành một đôi.
Nhưng tôi lù khù nên bị thằng cha phó phòng “phỗng tay trên”, đành ngậm bồ hòn làm ngọt dù trong bụng rất ấm ức. Tôi quay sang Hương Mai, người được mệnh danh là hoa khôi của cơ quan, lại là con gái rượu của giám đốc sở. Thế nhưng dù đã hết sức cố gắng nhưng tôi vẫn không có được những cảm xúc say mê, ngọt ngào như đã từng có với Nguyệt Vân. Chính vì vậy mà hai chúng tôi cứ “xìu xìu, ển ển”; cho là yêu cũng được, mà nói là bạn bè cũng chẳng sai.
Hương Mai hiền lành, tốt bụng, ruột để ngoài da. Thương ai thì để trên đầu, ghét ai thì vùi người ta xuống bùn không thương tiếc. Nàng có tật muốn nói gì thì nói, chẳng cần rào trước đón sau; cũng chẳng sợ ai phiền lòng. Nhiều lần đi với Hương Mai tôi đã bực mình đòi bỏ nàng lại giữa đường vì không chịu nổi những câu nói thật thà đến vô duyên của nàng.
Lần xuống nhà Nguyệt Vân cũng vậy. Hôm đó, cô em gái út của Nguyệt Vân đang dạy học ở Rạch Giá cũng về thăm nhà. Đúng hôm chúng tôi xuống, hai chị em đang hì hục đổ bánh khọt. Nguyệt Vân rủ tôi: “Trúng món khoái khẩu của ông, lại trưa rồi, hai người ở lại đi. Bữa nay út Lan làm đầu bếp chính”. Tất nhiên là tôi ở lại. Hương Mai cằn nhằn một chút rồi cũng bằng lòng.
Út Lan đổ bánh khọt theo kiểu miền Tây. Cô bảo tôi: “Em ở dưới mới có 4 năm mà bị lây đủ thứ, nhất là trong chuyện ăn uống, nấu nướng cái gì cũng cho một tí đường, lại còn nước cốt dừa nữa chớ. May mà em siêng tập thể dục, nếu không chắc bây giờ thành cái thùng phuy rồi”. Nghe Nguyệt Lan nói vậy, Hương Mai chen vào: “Chị ghét ăn đồ ăn dưới miền Tây lắm, món nào cũng ngọt như chè, ăn ngán muốn chết. Còn cái món bánh khọt này á hả? Ở Vũng Tàu là ngon nhất”. Nguyệt Lan cười: “Dạ, đúng là cái gì của quê mình cũng ngon nhất”.
Không có ai tranh cãi, coi bộ Hương Mai cũng buồn. Đến khi dọn lên ăn, nàng lấy đũa gắp cái bánh khọt đưa lên săm soi rồi cắn thử một miếng, sau đó nhăn mặt: “Ngọt mà béo chết được”. Nguyệt Lan lại cười: “Dạ, em đã bớt ngọt và béo lại rồi đó chị”. Hương Mai vẫn chưa buông tha: “Sao lại để tép nguyên cả vỏ như vầy? Ăn xảm xì, không khéo lại mắc cổ”. Lần này thì Nguyệt Vân lên tiếng: “Tép bạc đất mà Mai, tép này mềm mụp, để vỏ ăn mới ngon chớ lột vỏ thì còn gì nữa?”.
Tôi biết cô bạn của tôi bắt đầu “lên cơn vô duyên” nên bảo: “Nè, không ăn thì để người khác ăn, đừng có chê khen”. Nói rồi tôi thản nhiên lấy rau sống cuốn bánh khọt chấm nước mắm chén tì tì. “Ăn gì mà ăn dữ vậy, chừa người khác ăn với chớ?”- thấy tôi ăn nhiều, có lẽ Hương Mai cũng bực mình nên lại càu nhàu. Tôi cười: “Đang đói mà lại được ăn, cớ gì không ăn?”.
Có lẽ tôi đang đói thật nên cái món bánh khọt mà Hương Mai thích nhất nhưng tôi lại rất ghét hôm đó bỗng ngon đến lạ lùng. “Thường ngày anh đâu có chịu ăn, sao bữa nay ăn dữ vậy?”- Hương Mai hết chịu nổi, lại lên tiếng. Tôi biết cô nàng đang ghen với Nguyệt Vân dù giữa hai chúng tôi chẳng có tình ý gì, thế nhưng tôi vẫn nói: “Thường ngày không ăn là vì bánh không ngon”.
Có lẽ cơn bực tức vẫn đeo đẳng nên trên đường về, Hương Mai lại ca cẩm: “Bữa nào anh ghé nhà em đổ bánh khọt cho ăn, ngon gấp mấy lần bánh của họ”. Tôi không trả lời. Hương Mai cắn mạnh vào lưng tôi: “Sao không trả lời? Bộ đang nhớ Nguyệt Vân hả? Lộn xộn là chết với ông Sơn đó nghen”. Tôi bực mình vì bị cắn đau thì ít mà chủ yếu vì cái tật nói nhiều của Hương Mai nên chẳng muốn tranh luận. Điều đó càng khiến nàng điên tiết: “Nói trúng tim đen rồi phải không? Biết mà, biết anh vẫn tơ tưởng tới nó mà...”. Tôi vẫn im lặng chạy xe. Đến nước này, Hương Mai chồm lên ghé sát vào tai tôi hét lớn: “Bộ câm rồi sao không trả lời? Biết vậy hồi sáng không thèm đi theo anh”
Tôi loạng choạng tay lái nên thắng xe lại: “Xuống đón xe ôm về đi, mệt cái lỗ tai quá rồi”. Hương Mai nhảy phắt xuống xe, vứt mớ tài liệu của tôi lên yên xe nhưng vì mạnh tay quá nên xấp tài liệu văng xuống đường. Tôi giận tím mặt: “Em làm cái gì vậy?”. Hương Mai chống nạnh, hất hàm: “Thấy rồi còn hỏi”. Tôi xuống xe, cúi lượm mớ tài liệu, vừa tự hỏi, liệu tôi có tương lai với cô gái này không?
Tôi cho tài liệu vào cốp xe rồi bảo Hương Mai lên xe tôi chở về. Dù sao thì ở chỗ này giữa đường cũng khó đón xe. Phải nói đến lần thứ ba, nàng mới chịu leo lên xe. Nhưng vừa ngồi xuống nàng đã ôm chặt lấy tôi: “Tưởng anh bỏ em ở lại đây luôn rồi chớ. Anh mà bỏ em lại đây, em về méc ba cho khỏi quy hoạch anh luôn”. Lời đe dọa của Hương Mai ít nhiều có tác dụng nên tôi làm lành: “Dọa cho em sợ chớ làm sao dám bỏ em ở chỗ này?”.
Tôi xuống xe, cúi lượm mớ tài liệu, vừa tự hỏi, liệu tôi có tương lai với cô gái này không? (Ảnh minh họa)
Hương Mai đúng là ruột để ngoài da, vừa đùng đùng đó lại quên ngay: “Để hôm nào anh ghé nhà, em nói con Liên đổ bánh khọt cho anh ăn nghen”. Con Liên là con bé giúp việc nhà Hương Mai, nó nấu ăn cũng rất ngon. Tuy vậy, vừa nghe Hương Mai nói, tôi đã không nhịn được cười: “Cho ăn món khác đi, ngán bánh khọt rồi”.
Cứ tưởng là Hương Mai nói xong sẽ quên, nào ngờ ngay hôm sau, hết giờ làm việc, nàng nhắn cho tôi: “Ghé nhà em đi”. Tôi ghé qua, thấy trên bàn ăn đã dọn sẵn... một bàn tiệc bánh khọt. Trời ạ, những cái bánh của chị em Nguyệt Vân vẫn chưa làm cho tôi hết cơn ngây ngất, bây giờ lại cho ăn nữa, tôi không bội thực mới lạ.
Tôi nhìn những chiếc bánh khọt ướt đẫm mỡ, mấy con tôm lột bự chảng nằm đầy vun trên cái bánh mà thấy... trào dâng một niềm ngán ngẫm. Cũng bánh, cũng rau, cũng nước mắm mà sao tôi dù đã cố gắng lắm cũng chỉ ăn được 4 cái rồi buông đũa. Hương Mai nài nỉ cách gì tôi cũng không ăn thêm nổi. Nàng bực bội tuyên bố: “Từ nay, cấm anh nhắc tới hai chữ bánh khọt nghe chưa”.
Trời ơi, ngay cả sở thích cá nhân của tôi cũng bị quản lý nữa là sao? Ăn uống đâu phải lúc nào cũng ngon miệng? Khi người ta đang thèm, đang đói, đang phấn chấn thì mới có tâm trạng ăn uống, chớ cứ nhồi ép như vậy, còn gì là ngon? Hôm đó vì có ba mẹ Hương Mai nên tôi không nói gì. Thế nhưng tôi cứ suy nghĩ mãi về tương lai của mình. Cái chức trưởng phòng rồi phó giám đốc, giám đốc công ty là con đường mà Hương Mai đã vạch ra cho tôi và phải nỗ lực hoàn thành khi ba cô ấy còn tại chức. Thế nhưng nếu có những thứ ấy mà phải đồng hành suốt đời với một người như Hương Mai thì đến lúc này đây, tôi đã muốn buông bỏ...
Cho đến một ngày, tôi có dịp đi công tác ở Kiên Giang. Sực nhớ mình có người quen dưới ấy nên tôi bảo Nguyệt Vân cho số điện thoại của em gái. Biết tôi đang ở Rạch Giá, Nguyệt Lan mừng húm: “Anh ở đây bao lâu? Chừng nào anh về? Để em ghé qua chở anh đi ăn nghen. Anh muốn ăn gì, em đãi...”.
Nghe tiếng Nguyệt Lan, tự dưng tôi cũng thấy mừng. Tôi bảo em: “Dẫn anh đi ăn bánh khọt đi”. Tôi không hiểu sao mình lại đòi ăn đúng cái món mà Hương Mai đã “cấm cửa vĩnh viễn”, không cho tôi nhắc đến kể từ sau cái lần tôi ăn ở nhà nàng mà kêu ngán.
Nguyệt Lan và các bạn của em đưa tôi đi ăn bánh khọt ở cái quán gần nhà bảo tàng. Những cái bánh vàng ươm, giòn rụm đổ bằng khuôn đất, đổ tới đâu ăn tới đó; mấy con tôm đất nhỉnh hơn cái đầu đũa một chút mềm mụp, ngọt lừ; mấy hột đậu xanh đãi vỏ bùi bùi; chút nước cốt dừa trắng tinh khôi để vào khi bánh gần chín vừa để cái bánh có vị beo béo, thơm thơm chứ không ngậy... “Bánh này ăn không cũng ngon, nhưng gói rau sống chấm nước mắm thì càng ngon tuyệt”- Thu Thủy, cô bạn của Nguyệt Lan bảo tôi.
Chị chủ quán biết tôi là người ở xa tới nên đặc biệt dành cho tôi những cái bánh chị chăm chút nhất. “Mấy cái khuôn đổ bánh khọt này là của bà nội tui để lại đó. Gần 60 năm rồi, mỡ dầu thấm vô nên đen bóng, chắc chắn lắm lại dễ tróc nên không cần cho nhiều dầu mỡ, chỉ thoa nhẹ qua một chút là được”- chị vừa thoăn thoắt gỡ bánh, vừa nói với tôi.
Nguyệt Lan múc nước mắm cho tôi rồi bảo chị chủ quán: “Người này là sành ăn bánh khọt Vũng Tàu lắm đó nha. Bánh của chị mà dở ảnh về ngoài đó nói lại là chị dẹp tiệm luôn”. Rồi quay sang tôi, em bảo: “Bữa em làm bánh cho anh ăn là làm theo cách của chị đó. Em thích bánh khọt ở đây là vì bánh cũng ngon mà nước mắm và rau sống cũng ngon. Anh coi nè: Nước mắm chị làm bằng nước dừa chớ không có bỏ đường. Nước dừa xiêm nấu cho sắc lại, tỏi ớt đâm nhuyễn chớ không bằm, chanh thì gọt vỏ tách từng tép ra rồi mới đâm lấy nước nên rất thơm mà không bị đắng...”.
Tôi lấy cái lá cải xanh, trải lên đó tất cả những thứ rau có trong dĩa, định làm một cuốn ăn cho đã thì Nguyệt Lan ngăn lại: “Không phải vậy. Chỉ cần vài thứ rau thôi nhưng mỗi lần thay đổi một ít, như vậy sẽ có cảm giác mới mẻ, lâu ngán...”. Tôi thấy em nói có lý. Lần đầu tôi cuốn bánh khọt với rau cải xanh, hún lủi, rau thơm thì ăn có vị khác; lần sau tôi cuốn với đọt chiết, xà lách, quế đất, rau răm thì lại có vị khác... Thì ra cái chuyện ăn uống cũng đâu có đơn giản, đúng như lời chị chủ quán nói.
Nó càng phức tạp hơn khi sau lần gặp gỡ đó, bỗng dưng tôi cứ thấy nhớ cái vùng đất xa xôi ấy. Tôi hay gọi điện, nhắn tin hỏi thăm công việc, bạn bè của Nguyệt Lan. Tôi hỏi thăm cả... chị của em dù mỗi ngày tôi vẫn trông thấy cô ấy ở công ty. Rồi tôi hỏi cả những điều vu vơ về gió mưa, nóng lạnh... Và cuối cùng tôi hỏi chừng nào Nguyệt Lan nghỉ về Vũng Tàu ăn Tết với gia đình.
Có vẻ như lần này, cái mộng làm trưởng phòng, rồi phó giám đốc và giám đốc công ty của tôi đi đứt vì mấy cái bánh khọt rồi!
Xem thêm các bài viết liên quan:
6 năm yêu em không bằng 6 tháng bên người mới