Kênh kiệu bao năm cuối cùng “vớ” phải gã chồng nghèo lại sĩ
Cái đám cưới rình rang chỉ là thứ để che mắt thế gian cho sự tủi hổ mà tôi cố lấp liếm đi.
Tôi thừa nhận, chuyện này tôi sai, sai hoàn toàn. Nếu không phải vì cái tính hiếu thắng cho mình là nhất thì có lẽ cuộc đời tôi đã không lâm vào bế tắc như ngày hôm nay.
34 tuổi tôi mới lấy chồng. Đằng sau cái niềm vui cuối cùng thì “quả bom nổ chậm” là tôi cũng chịu xuất giá, bố mẹ tôi ngậm đắng nuốt cay cố lo cho tôi mọi việc chu toàn. Tôi cảm thấy có lỗi với gia đình, với những người kì vọng vào mình. Nhưng quan trọng hơn là, tôi cảm thấy tương lai của mình đầy tối tăm và mù mịt.
Tôi thừa nhận, chuyện này tôi sai, sai hoàn toàn. Nếu không phải vì cái tính hiếu thắng cho mình là nhất thì có lẽ cuộc đời tôi đã không lâm vào bế tắc như ngày hôm nay. (Ảnh minh họa)
Tôi đã từng được rất nhiều người theo đuổi, trong số đó, có người yêu tôi tha thiết, thật lòng. Tôi cũng đã từng yêu thật lòng, nhưng sau tất cả, tôi đều từ chối họ. Tôi sở hữu vẻ ngoài xinh xắn, lại giỏi giang. Rời ghế nhà trường, tôi có công việc ngon nghẻ, kiếm được nhiều tiền. Tất cả những điều đó làm tôi tự phụ, tin vào bản thân. Tôi cho rằng chồng phải là người xứng đáng với mình.
Vậy là tôi quyết định chia tay người tình yêu hơn 4 năm chỉ vì một lí do: Anh là nhân viên bình thường, không phải sếp, không phải ông chủ. Mặc cho người yêu níu kéo nhưng tôi vẫn gạt đi vì cho rằng mình đáng có một tấm chồng ưu tú hơn thế.
Những năm tháng sau đó tôi lao vào làm ăn, có biết bao người hỏi nhưng chỉ cần gặp nhau, thấy điều kiện đối phương không tốt là tôi từ chối. Cứ thế, tôi bước qua tuổi 30 lúc nào không hay. Lúc này, tôi thực sự mong muốn lập gia đình, ổn định và có cho mình những đứa con.
Tôi chết lặng người khi có bầu, chờ cưới và bị chủ nợ của chồng tới đòi. Những gì anh ta thể hiện chỉ là khoe mẽ mà thôi. (Ảnh minh họa)
Rồi tôi gặp người đàn ông mà bây giờ tôi gọi là chồng. Anh ta hào nhoáng, bóng bẩy và luôn tỏ ra là người có tiền. Ở cái tuổi không còn trẻ, tôi trở nên nôn nóng và vội vàng. Trước những gì anh ta phô diễn, tôi nhanh chóng muốn tiến xa hơn trong mối quan hệ này. Tôi còn tính để mình dính bầu, tìm cách giữ anh ta bên mình.
Và… đúng như dự tính, tôi có bầu. Nhưng đớn đau thay, trước ngày cưới tôi mới vỡ lẽ, người đàn ông tưởng là thành đạt đó thực ra chỉ là một gã bất tài, giỏi khoe mẽ. Anh ta chẳng có gì, thậm chí còn nợ như chúa chổm.
Tôi chết lặng người khi có bầu, chờ cưới và bị chủ nợ của chồng tới đòi. Những gì anh ta thể hiện chỉ là khoe mẽ mà thôi. Anh ta nghèo, không làm ra tiền nhưng lại luôn sĩ diện và tô vẽ cho mình một vẻ ngoài hào nhoáng. Còn tôi thì lại quá thực dụng, tính toán quá nhiều nên cuối cùng “gậy ông đập lưng ông”.
Tôi còn úc đó tôi mới hay sự thật. Nhưng vì sĩ diện, vì nghĩ cho đại cục, vì sợ người đời cười chê nên tôi vẫn nhắm mắt cho qua để cưới. Toàn bộ việc chi phí cho đám cưới là do gia đình tôi lo. Tôi không muốn mất mặt nên đã làm rất lớn, hoành tráng để thiên hạ không cười vì tôi bao năm kênh kiệu không lấy chồng cuối cùng lại cưới gã chẳng ra gì.
Giờ thì tôi đang chờ sinh con, cuộc sống gia đình của tôi chẳng khác nào địa ngục khi mà chồng không làm ra tiền, ăn bám vào nhà vợ. Chúng tôi ở căn nhà thuê, lấy tiền tiết kiệm bao năm qua của tôi để chi tiêu qua ngày. Ngày ngày cảm nhận đứa con lớn dần trong bụng, nhìn cảnh người chồng bất tài, sĩ diện tôi ngán ngẩm khi nghĩ đến tương lai. Nhưng tất cả những gì ngày hôm nay tôi phải trải qua đều là do tôi tự mình chuốc lấy. Thương con, tôi chỉ biết chấp nhận để con có một gia đình trọn vẹn.
Tôi không lấy làm khó chịu mà còn vui vì có cô hàng xóm tốt bụng như em gái mình vậy.