JV “trĩu lòng” chia sẻ về một năm đầy mất mát
Dù đã đoán trước được kết cục của chuyện tình 2 năm với Mie, nhưng JVevermind vẫn không khỏi đau lòng và suy sụp.
Mới đây, trên Fanpage, Jvevermind vừa đăng tải dòng trạng thái dài, trải lòng về một năm đầy biến cố và mất mát của mình với tựa đề: “Viết cho tuổi 24”. Không còn bóng dáng của một hot vlogger ngoa ngoắt, hài hước, nhiều trò mà thay vào đó là một chàng trai trưởng thành, từng trải, ngồi nhìn lại con đường nhiều chông gai đã đi qua.
JV trải lòng về một năm đầy mất mát
Jvevermind “trĩu lòng” khi nhớ lại sự ra đi của các thành viên trong gia đình là bà nội và bác họ. Hai lần đội khăn tang, vlogger vừa tiếc thương cho người đã khuất vừa xót xa cho người ở lại, những người phải nếm trải nỗi đau của sự mất mát.
“Viết cho tuổi 24”, JV cũng viết về cái kết buồn của cuộc tình lãng mạn kéo dài 2 năm với hot girl Mie. Dẫu biết, sự kết thúc đó là hệ quả tất yếu của một mối quan hệ nhiều sự khác biệt, từ suy nghĩ, nhận thức đến tính cách, lối sống nhưng khi nó diễn ra, anh vẫn không khỏi đau lòng và suy sụp.
JV và hot girl Mie đã chia tay sau 2 năm hẹn hò
Một năm đầy sóng gió của JV chưa dừng lại ở đó. Anh còn phải trải qua nỗi sợ hãi khi Cotton – chú mèo anh và “tình cũ” Mie cùng nhau nuôi nấng mắc trọng bệnh. Chú mèo xù màu đen từng xuất hiện rất nhiều lần trên trang cá nhân của JV không chỉ là thú cưng mà còn là một người bạn thân thiết, cùng anh trải qua nhiều thứ trong suốt 3 năm qua.
Vlogger chia sẻ, cảm giác mất đi một ai đó quan trọng trong cuộc sống là một cảm giác vô cùng đau đớn, tuyệt vọng và anh đã phải trải qua cảm giác đó 4 lần trong năm qua. Chia sẻ những điều này, JV bày tỏ hy vọng, những người đọc được nó sẽ biết trân trọng cuộc sống của mình hơn.
Chú mèo Cotton không chỉ là thú cưng mà còn là người bạn thân thiết của JV
Tâm sự của JV đã nhận được sự ủng hộ của đông đảo cư dân mạng. Nhiều người để lại bình luận động viên hot vlogger mạnh mẽ hơn và tiếp tục tạo ra nhiều vlog độc đáo và ý nghĩa cho giới trẻ.
Trích nguyên văn chia sẻ của JV:
Viết cho sinh nhật tuổi 24 … Sau nhiều tháng trời chống chọi với bệnh tật, bà nội tôi trút hơi thở cuối cùng. Bà nội là một phần không thể thiếu trong cuộc đời tôi, tuổi thơ tôi gắn liền với bà. Vì vậy khi bà mất, một phần trong tôi trở nên trống rỗng. Đó là một ngày buồn của tất cả mọi người, nhưng tôi thấy thương bố tôi nhiều nhất. Trong suốt thời gian bà bị bệnh, bố luôn ở bên cạnh bà. Khi gia đình anh trai tôi về nước thăm bà và cả nhà nhân tiện vào Sài Gòn thăm tôi, ông vẫn quyết định ở lại. Ông cứ như vậy cho đến đợt tôi ra Hà Nội thăm bà lần nữa. Ngày tôi chuẩn bị quay lại Sài Gòn, tình hình của bà có vẻ ổn định, lúc đó bố tôi mới quyết định bay vào Sài Gòn cùng tôi. Chúng tôi bay chuyến buổi chiều, vào đến Sài Gòn là 7 giờ tối, thì 2 tiếng sau, mẹ tôi gọi điện báo bà mất. Sáng sớm hôm sau, bố tôi bay chuyến sớm nhất về Hà Nội. Là con trai trưởng trong gia đình nhưng bố tôi lại không thể có mặt khi bà qua đời. Cái ngày mà tưởng chừng mọi thứ trong tầm kiểm soát, để ông có thể tạm an tâm đi đó đi đây, lại là cái ngày mà bố tôi không thể gặp bà lần cuối. Tôi thực sự không thể tưởng tượng được vào đêm sau khi nghe tin bà mất và trước khi bay về Hà Nội, tâm trạng của ông thế nào. Hẳn phải là một cảm giác đau xót đến giằng xé tâm can. Vì thế, tôi thương ông rất nhiều. Câu chuyện tình cảm với người cũ của tôi kết thúc đúng trong đợt tôi ra Hà Nội thăm bà. Sự kết thúc này là hệ quả tất yếu của một mối quan hệ mà sự khác biệt về suy nghĩ, nhận thức, tính cách và lối sống của hai người ngày càng trở nên rõ ràng. Dù đó là một cái kết mà tôi có thể phần nào đoán trước, song khi nó thực sự diễn ra, tôi vẫn không khỏi đau lòng. Mọi thứ xảy ra cùng một lúc, khiến tôi suy sụp rất nhiều. Phải mất một thời gian dài tôi mới có thể chấp nhận tất cả mọi thứ và bắt đầu quay trở lại cuộc sống của mình. Việc đầu tiên tôi làm đó là bắt đầu làm lại vlog như trước kia. Tôi chọn chủ đề hậu chia tay và quyết định chia sẻ tất cả những cảm xúc mà tôi đã trải qua để cho những ai đang như tôi trước kia có thể tìm được sự đồng cảm và một lối thoát cho bản thân. Bỡn cợt đó, đùa vui đó nhưng những cảm xúc rối ren sau một cuộc chia ly ẩn sau những tiếng cười là thật, rất thật. Vậy nên khi nhiều người đem những cảm xúc ấy ra để giật tít rằng tôi “đá xoáy” người cũ, tôi - dù trước giờ cũng đã quen với những lời chửi bới, lên án của anti-fans - vẫn không khỏi chạnh lòng. Tại sao những cảm xúc mà phải rất khó khăn mình mới quyết định nói ra, người ta lại đem bóp méo nó như vậy? Chắc có lẽ người của công chúng thì phải học cách chấp nhận việc bị hiểu lầm… Đến lúc này tôi cũng không còn suy nghĩ về những chuyện đã qua. Chỉ mong người ấy, sau những gì đã cùng nhau sẻ chia suốt 2 năm, sẽ hiểu tôi là người như thế nào. Sau đó một thời gian, trong một lần ra HN công tác cuối năm, cuộc sống của tôi lại một lần nữa bị đảo lộn. Ngày đầu tiên đặt chân xuống sân bay Nội Bài, trên taxi về nhà, bố tôi gọi điện nói với tôi rằng, bác tôi đột ngột mất đêm qua. Tôi vẫn còn nhớ cái cảm giác bần thần, đứng hình, não như dừng lại không nghĩ được gì, cũng không tin vào những gì mình nghe thấy. Tôi không ngờ rằng tôi ra HN để đeo khăn tang một lần nữa. Bác là anh trai mẹ tôi và tôi thương bác rất nhiều. Cuộc sống của bác không sung túc về vật chất, đến những năm cuối đời vẫn chẳng được an yên. Lại thêm những di chứng do chấn thương sọ não sau một vụ tai nạn giao thông khiến bác lúc nhớ, lúc quên… Bác bằng tuổi bố tôi, hưởng thọ 59 tuổi. Ngày bác mất, nhìn những đứa con là anh chị em họ vừa mất cha ở cái độ tuổi vẫn còn ăn học, tôi cảm thấy nặng trĩu lòng… Tôi có một bé mèo, tên là Cotton, mà tôi và người cũ cùng nuôi. Từ lúc còn bé tí chỉ vài tháng tuổi cho đến bây giờ là gần 3 năm, tôi đều trải qua mọi thứ cùng Cotton. Vì thế tôi thực sự rất thương yêu bé như con ruột của mình. Sáng hôm đó là lần đầu tiên Cotton bị bệnh nghiêm trọng, bé bị ngạt thở, nôn mửa rất nhiều, mặt trợn ngược, người lảo đảo. Vì ống thở bị bít kín, Cotton phát ra những âm thanh rất não nề và đau đớn, đến mức đã có lúc bé ngừng thở, ngã vật xuống đất, tay chân không cử động. Đó là giây phút mà tôi tưởng rằng Cotton đã qua đời. Tôi khóc rất nhiều, cố gắng làm một cái gì đó, bất kể một điều gì. Tôi vuốt bụng, đập ngực, lấy tay lau mũi lau miệng, rồi sốc bé lên nhiều lần. Tôi cứ làm như vậy liên tục, nước mắt ứa ra ướt đẫm vai áo. Và may mắn thay bé bắt đầu thở lại, dù hơi thở rất yếu và không ổn định. Chỉ thấy được vậy là tôi lập tức bế Cotton đi cấp cứu. Trên đường đi tôi liên tục cầu nguyện mong không có chuyện gì xảy ra, bởi tôi không thể chịu được thêm một sự mất mát lớn nào nữa. Cuối cùng, do được chữa trị kịp thời, Cotton đã thoát khỏi cơn nguy kịch. Sau một thời gian điều trị, bé đã khoẻ lên nhiều. Tuy giờ bé vẫn chưa trở lại bình thường và vẫn còn bị bệnh ngoài da nữa nhưng chỉ cần Cotton còn ở bên tôi, tôi có thể làm tất cả. Con ơi, hãy chóng khỏe con nhé! Bố thương con rất nhiều. Cảm giác mất đi một ai đó quan trọng trong cuộc sống của mình là một cảm giác thực sự đau đớn, bất lực, tuyệt vọng. Nó có thể huỷ hoại con người bạn, cuộc sống của bạn, tạo ra một sự bế tắc, không lối thoát. Và tôi đã phải trải qua cái cảm giác đó 4 lần trong năm qua, cộng thêm vô số áp lực từ những điều tiếng, thị phi không cần thiết. Với những ai biết tôi ngoài đời, tôi là một người rất riêng tư, không quan tâm đến nhiều thứ ngoài xã hội, cũng như không thích chia sẻ những câu chuỵện, cảm xúc, nỗi niềm của bản thân ra bên ngoài. Vì thế sau tất cả những tâm sự về một năm nhiều biến động trong cuộc sống, tôi chỉ mong các bạn hiểu những gì tôi đã trải qua, từ đó trân trọng cuộc sống của mỗi người hơn. Ai cũng có những mảng tối khuất sau những thứ bề nổi bên ngoài, ai cũng có những câu chuyện chưa bao giờ được kể. Hiểu và có cái nhìn khoan dung sẽ khiến cuộc sống của mỗi người nhẹ nhàng hơn. Bản thân tôi mong rằng, với những ai đã, đang và sẽ đối mặt với những sự mất mát, mong các bạn có thể vượt qua và tìm được lối thoát riêng. Đừng bao giờ mất niềm tin vào cuộc sống. Mong rằng tuổi mới, năm mới, vẫn có thể giữ được nụ cười trên môi. Happy Birthday to me! |