Hối hận tột cùng của người đàn bà chán chồng
Cô chợt thèm những ngày vui vẻ bình yên bên anh và con, cô thấy hối hận vì sự bồng bột của mình.
Cô...
Lấy anh được 8 năm và đã có một cô con gái xinh xắn, nhưng không hiểu sao cô vẫn thấy cuộc sống của cô sao ngột ngạt đến vậy. Anh hiền lành, giản dị, nhưng chính những tính cách đó khiến cô thấy nhàm chán tẻ nhạt.
Trước khi lấy anh, cô là một cô sinh viên sôi nổi ồn ào, đã từng trải qua cảm giác uống rượu thật say khi thất tình, đã từng thử hút thuốc lá rồi đánh bài, cô chẳng nghiện cái gì cả nhưng với cô, cuộc sống phải là luôn hết mình.
Ở bên anh đôi khi cô không hiểu tại sao cô cứ đánh rơi mất chính mình ở đâu, vì anh không thích những nơi ồn ào, với anh sau những buổi làm việc thì anh chỉ muốn đưa vợ con đến những nơi thật yên tĩnh tránh xa những nơi xô bồ, có lúc anh ngồi câu cá cả buổi còn cô và con hết nằm đọc sách lại mang điện thoại ra chơi game. Nhiều lúc cô rủ chồng đi ra công viên hay những chỗ ồn ào thì anh đều từ chối làm cô cũng thấy nản.
Dần dần cô thấy bắt đầu chán chồng, không phải cô không yêu anh, nhưng cô chán người đàn ông tẻ nhạt ấy. Cô muốn một cuộc sống đầy sóng gió, muốn một người đưa mình trải qua cảm giác hạnh phúc đến tận cùng, còn anh lúc nào cuộc sống cũng nhàn nhạt yên vị như vậy làm cô thấy bức bối.
Lúc mất anh rồi cô mới thấm thía thấy cuộc sống của mình với cuộc hôn nhân trước đây quý giá đến nhường nào (Ảnh minh họa)
Đi làm, cô thấy mình chợt ghen tị với vợ của những người đàn ông thành đạt ngoài kia, ở bên họ lúc nào cô cũng thấy thật vui vẻ dù có lúc căng thẳng, nhưng ít nhiều cô thấy cuộc sống thú vị. Nhiều lúc cô tặc lưỡi và nghĩ “sống như thế mới đáng sống”.
Rồi cô đã ngoại tình, người tình của cô hơn cô 20 tuổi, nhưng luôn mang lại cho cô những điều thú vị bởi anh ta tinh tế và nhiều tiền. Đôi lúc anh ta làm cho cô thót tim khi dám đến tận nhà cô và giả vờ là người đồng nghiệp cũ, rồi có lúc anh ta rủ cô đi chơi và “bắt cóc” cô đi tới tận hôm sau mới cho về. Cô vừa sợ nhưng lại vừa vui sướng, cái cảm giác của một người đang đi ăn trộm vừa hồi hộp lại vừa thú vị, cô thấy thương chồng, nhưng cô tặc lưỡi, thôi thì chỉ một thời gian nào đó mà thôi…
Nhưng càng ngày, cô càng lún sâu vào tình cảm này như con nghiện. Tới mức cô không thể bỏ được người đàn ông này nữa, nếu một tuần mà không gặp được người tình cô cảm thấy gần như phát điên.
Và anh đã phát hiện ra, sau những ngày dằn vặt níu kéo đau khổ cũng không làm cho cô có thể quên được người đàn ông kia. Anh và cô đã đưa nhau ra tòa.
Ly hôn được gần 2 năm thì tình yêu của cô cũng tan vỡ bởi người đàn ông kia cũng không chịu nổi tính khí thất thường của cô, anh ta chỉ có thể làm những điều đó với sự hào hứng ban đầu còn khi đã yêu nhau lâu anh ta không có hứng làm cho cô thấy hồi hộp vui vẻ nữa. Kết quả là cô lại ở một mình.
Giờ đây khi cô đang cô đơn thì chồng cũ của cô đã có hạnh phúc khác. Sau những ngày tháng sống một mình và bị bỏ rơi tình cảm, lúc mất anh rồi cô mới thấm thía thấy cuộc sống của mình với cuộc hôn nhân trước đây quý giá đến nhường nào.
Thỉnh thoảng cô lại trở về căn ngõ nhỏ vào buổi tối, cô đứng lặng ở ngoài ngõ nghe tiếng cười vui vẻ của anh, cô con gái chung của hai người và bạn gái của anh. Cô chợt thèm những ngày vui vẻ bình yên bên anh và con, cô thấy hối hận vì sự bồng bột của mình, cô thấy mình thật ngu dại khi đã đánh mất hạnh phúc chỉ vì những ảo tưởng khác trong khi cuộc sống bình yên vốn dĩ là khát khao của bao nhiêu người.
Và anh...
Ngày anh kết hôn, mẹ anh nắm chặt tay anh và bảo: “Con đừng giống như bố để làm khổ mẹ, hãy trân trọng vợ con và gia đình”. Rồi chẳng bao lâu mẹ anh mất, anh vẫn nhớ mãi lời nói của mẹ và tự hứa với lòng mình sẽ không đi theo con đường của bố.
Anh vốn là người đàn ông đơn giản và để cho vợ con được tự do sống theo ý mình muốn. Với anh, sau những ngày làm việc mệt mỏi thì thời gian quý giá nhất là được ở bên vợ con và tận hưởng những khoảnh khắc ấy thật trọn vẹn. Nhiều lần anh cảm nhận được cô có vẻ không hào hứng với các chuyến đi anh tổ chức lắm, nhưng anh cũng không để tâm, bởi cô còn có những chuyến đi vui vẻ khác với bạn bè của cô cơ mà.
Cô mua váy áo về chất đống trong hai cái tủ, cô mua hàng tá mỹ phẩm và có những thứ chẳng bao giờ cô dùng đến nhưng anh không bao giờ phàn nàn, bởi anh nghĩ rằng đó là những thứ mang lại niềm vui cho cô. Mà với anh, khi vợ con vui là anh thấy mình hạnh phúc.
Nhưng có lẽ anh không hiểu cô, vì thế nên khi cô có bồ rồi anh vẫn không hiểu được cô, cho nên anh không thể làm cho cô quay trở về bên anh được. Ngày ra tòa, anh chỉ xin cô cho anh được nuôi con vì anh không thể chịu nổi việc xa hai người anh yêu thương nhất cùng một lúc. Cầm tờ giấy quyết định ly hôn, nhìn mặt cô vui như mở hội còn anh thì đau tê tái. Hai bố con anh trở về nhà ôm nhau trong căn phòng trống mà nơi đó chỉ mấy tháng trước thôi nó còn rất vui vẻ.
Con gái rất thương anh dù con còn bé, nó suốt ngày động viên và trêu chọc để anh vui, nó còn gọi điện cho cô bạn gái đồng nghiệp của anh đến nhà để ăn uống với hai bố con cho đỡ buồn.
Hơn một năm trôi qua, anh biết cô bạn đồng nghiệp kia thương bố cưới vợ mới con anh thật lòng và yêu anh, nhưng anh vẫn chưa thể quên được người vợ cũ. Có hôm hàng xóm thông báo với anh rằng mấy lần nhìn thấy vợ cũ của anh đứng dưới ngõ nhìn lên tầng, mấy lần anh có linh cảm rằng cô đang ở ngoài cổng, anh thảng thốt định chạy xuống nhưng rồi lại có cái gì ngăn anh lại.
Anh và cô đã ly dị, liệu rằng cô còn yêu anh hay chỉ tiếc nuối cuộc sống trước đây? Liệu rằng cô thật lòng muốn về bên anh hay vì cô không còn lựa chọn nào khác? Con gái của anh không hề biết mẹ nó buồn như vậy nên suốt ngày giục bố cưới vợ mới.
Anh chỉ biết ôm con và cười khất lần. Nhiều lúc giữa tiếng cười của con gái và cô đồng nghiệp xen vào nhau, anh vội lén ra ngoài hành lang để mong chờ một đôi mắt. Anh không biết mình nên làm sao trong hoàn cảnh này?