Hết Tết, mẹ vợ trách móc con rể nặng nề chỉ vì lý do này
Nấn ná mãi sáng thứ hai, tức mùng 7 Tết vợ chồng tôi mới khăn gói lên thành phố. Mặc dù bị mọi người nhắc nhở "chớ đi ngày 7 chớ về ngày 3", nhưng hai vợ chồng mải vui đến hết cuối tuần. Trước khi bắt xe đi, cả hai quán triệt chỉ mang những thứ gọn nhẹ nhất, tránh lỉnh kỉnh con nhỏ lẫn quà cáp vất vả cho người trong cuộc.
Ảnh minh hoạ
Vợ chồng tôi kết hôn gần. Hai ông bà sui gia ở quê đều là chỗ quen biết nhau từ trước. Thành thử mỗi dịp lễ Tết, hai vợ chồng đều hài hòa qua lại cả hai bên bố mẹ. Tuy nhiên theo lẽ thường, chúng tôi đều ngủ lại tại tư gia nhà bố mẹ tôi. Bên đằng vợ, chỉ ban ngày ba vợ chồng con cái mới sang chơi và thi thoảng ăn uống tại đó. Vợ tôi cũng không nặng nhẹ gì vấn đề đó. Em nói phận làm dâu, mình ở lại nhà bố mẹ chồng để phục vụ trong dịp Tết nhất là đúng.
Chính vì thế, khâu chuẩn bị đồ cho con cái mang lên thành phố, mẹ tôi sao sát hơn cả. Mặc dù trước đó đã bị tôi gạt đi, rằng chỉ mang những thứ tối giản gọn nhẹ, chủ yếu bỉm tã sữa cho con nhỏ trong suốt hành trình là chính. Tuy nhiên người già vốn chu toàn và cẩn thận.
Trước đó thậm chí nhà hết bánh chưng, bà con huy động gói và luộc đợt mới để con cái...có quà quê mang theo. Tính bà tôi hiểu, một khi đã quyết làm gì thì làm cho bằng được. Thôi thì lòng người mẹ đã như vậy, hai vợ chồng tôi bàn nhau cố xách theo cho bà vui.
Mẹ lại hay có tật lo xa. Bà nhẩm tính, đầu năm người nông dân chưa xuống đồng thu hoạch rau củ quả, thể nào chúng tôi lên thành phố cũng chịu cảnh mua bán đầu năm với giá cắt cổ. Thế nên ngoài bánh chưng, bà còn tỉ mẩn bọc trứng gà quê, gạo, su hào, cà rốt và những nhu yếu phẩm lặt vặt khác. Vợ chồng tôi càng bàn ngang, bà càng quyết tâm. Thành thử trước giờ khởi hành, vợ chồng chúng tôi đã túi lớn túi nhỏ cho cuộc hành trình.
Trước giờ xe chạy, mẹ vợ tất tả chạy sang. Bà nói bên nhà đang mải lo cúng lễ mùng 7 "ra ngõ" nên giờ mới thu xếp sang đây được. Có năm cân thịt bê, trước Tết gia đình "đụng" với vài hộ gia đình khác để chung nhau giết thịt, giờ các con mang theo mà ăn. Quà quê quý lắm đấy, thịt bê đặt nơi người quen chăm nuôi trước đó nên đảm bảo thực phẩm sạch.
Lúc đó đã chuẩn bị đến giờ xe chạy, anh tài giục giã hành khách khẩn trương lên xe để còn ổn định trật tự. Vợ chồng con cái đã hoàn tất khâu chuẩn bị đồ đạc từ trước, giờ phát sinh thêm thực phẩm từ mẹ vợ gửi gắm, quả thật dù có muốn tôi cũng không cáng đáng được.
Vợ thì đã ở trong xe và đang lúi húi cho con nhỏ bú bình. Cực chẳng đã, tôi đành từ chối mẹ vợ. Tôi nói chúng con đã gói ghém hành lý xong xuôi hết rồi, giờ mở đồ đoàn ra để thêm quà của mẹ, quả thật không đảm bảo thời gian xe chạy.
Thôi mẹ chịu khó mang về cất tủ lạnh ăn dần. Thế là mẹ vợ chưng hửng xách năm cân thịt bê quay về. Mặc dù trong lòng vô cùng áy náy và...tiếc hùi hụi thứ thực phẩm hấp dẫn đó, nhưng tôi cũng chỉ lực bất tòng tâm nhìn theo dáng mẹ.
Mọi chuyện tưởng êm xuôi, không ngờ ra đến thành phố, khi vợ tôi gọi điện về báo cho gia đình yên tâm thì hay chuyện do mẹ vợ kể lại. Bà trách tôi nặng nhẹ bên nội bên ngoại. Hành lý hai ba lô, hai va ly kéo đẩy đều là quà quê do bên nội gói ghém, chúng tôi vui vẻ mang đi cả.
Giờ đây nhà ngoại có chút tấm lòng, lại phải lủi thủi mang trở về. Vợ nghe theo mẹ, quay sang trách tôi lúc đó sao không...cố thêm chút nữa. Tôi cười mếu máo và thanh minh, nhưng vợ do lây lan cảm xúc từ phía mẹ đẻ nên quay sang giận lẫy, không thèm đếm xỉa đến sự khó xử của tôi.
Tôi cảm thấy trong lòng buồn bực vô cùng nhưng không biết tỏ cùng ai. Nhưng chính vì lâm vào thế khó như vậy, bản thân càng nung nấu quyết tâm năm mới Kỷ Hợi này phải tích cực "cày cuốc" để sắm sanh cho riêng mình chiếc ô tô gia đình nho nhỏ. Chỉ có như thế, cá nhân mới có thể chủ động trong việc gói ghém di chuyển hành lý mỗi dịp về quê đợt lễ Tết.
Ngày cuối cùng ăn Tết ở quê chồng, vẫn bát chồng bát, đĩa chồng đĩa, xoong nồi to nhỏ gần 10 cái bên vòi nước khiến...