Hành trình bỏ thai đầy tủi nhục của cô gái 16 tuổi

Sự kiện: Tình yêu nữ giới

Cô tò mò muốn biết khuôn mặt của con cô trông sẽ như thế nào. Và cô cố tưởng tượng. Nhưng khi tưởng tượng ra rồi, cô lại thấy sợ hãi.

- Cô đã có thai. Cái thai được 5 tuần tuổi rồi.

Giọng vị bác sĩ già trầm ngâm nhưng lại giống như tiếng sét lớn đánh ngang tai cô. Đường đột và kinh hãi. Có thể nào không, cô chỉ mới 16 tuổi, làm sao có thể làm mẹ được cơ chứ. Nhưng bằng bản năng của một phụ nữ, cô tin, điều bác sĩ vừa thông báo với mình là chính xác. Ý thức được việc mình phải làm lúc này, cô nhấc điện thoại gọi cho anh:

Hành trình bỏ thai đầy tủi nhục của cô gái 16 tuổi - 1

Càng hận hắn, cô lại càng thấy hận bản thân mình (Ảnh minh họa)

- Anh ơi, em có thai rồi! Em... em sợ lắm! Anh có thể...

Cô còn chưa kịp dứt câu thì đầu dây bên kia đã tắt máy. Đẩy tung cánh cửa nhà trọ ọp ẹp, cô lao đi như điên dại đến nhà tìm anh. Anh không có nhà, đáng lý ra giờ này anh phải có nhà chứ. Cho dù thế nào, cô cũng quyết phải đợi anh quay về. Hành lang tối om, tiếng cú kêu đến rợn người...

Sương xuống lạnh buốt khiến cô tê tái cả da thịt lẫn tâm hồn. Trong cô đang hình thành một sinh linh bé nhỏ, cô sắp được làm mẹ nhưng cảm giác lúc này của cô chỉ có hai từ: Tồi tệ. Cô đợi, đợi mãi nhưng anh không xuất hiện. Cô không thể chịu đựng thêm nữa, cô sắp ngã gục vì kiệt sức.

Cố bám vào thành lan can để đứng lên, cô lê từng bước mệt mỏi về căn phòng cũ kĩ. Cả đêm đó cô thức trắng. Hình ảnh bố mẹ vất vả, lam lũ cùng đàn em nhỏ dại đang mong những đồng tiền ít ỏi của cô khiến cô bật khóc. Rồi cô nghĩ đến anh.

Ngày hôm sau, cô lại tới tìm anh nhưng người ta nói sớm đó anh đã trả phòng và rời đi rồi. Hốt hoảng, cô tìm tới chỗ anh làm, người ta cũng nói anh đã xin nghỉ việc. Điện thoại cũng không liên lạc được. Chắc chắn rồi, cô đã bị lừa.

Biết tin cô có thai, anh đã "quất ngựa truy phong". Đưa tay sờ xuống bụng, cô lê bước về phòng. Cánh cửa đóng lại, cô bật khóc nghẹn ngào. Cô đau lắm. Cô hận anh, kẻ bạc tình đã bỏ rơi cô. Uất ức, cô nghĩ cô không thể mang trong mình giọt máu của một kẻ đê hèn như anh được. Gạt mạnh nước mắt, cô mang hết số tiền còn lại trong túi đi đến phòng khám thai lần trước.

Dừng chân trước cửa phòng khám thai, nỗi uất hận của cô lại tan biến, nhường chỗ cho nỗi sợ hãi mà cô không biết gọi tên nó là gì. Nhất là khi nhìn người phụ nữ đó mặt tái xanh, đau đớn ôm bụng đi ra khỏi nơi đó, cô lại thấy hoảng sợ. Không đủ tinh thần để đứng ở đây thêm nữa, cô đành quay bước ra về.

Lại một đêm nữa cô thức trắng. Trong con người cô đang dằn vặt, mâu thuẫn giữa bỏ đi và giữ lại. Cô tò mò muốn biết khuôn mặt của con cô trông sẽ như thế nào. Và cô cố tưởng tượng. Nhưng khi tưởng tượng ra rồi, cô lại thấy sợ hãi.

Cô thấy trong đó nỗi tủi nhục của cha, giọt nước mắt của mẹ, tiếng khóc của đàn em nhỏ và nụ cười Sở Khanh của hắn - kẻ đã bỏ rơi cô. Cô lại khóc. Càng khóc cô lại càng thấy hận hắn. Càng hận hắn, cô lại càng thấy hận bản thân mình. Không, cô phải làm chuyện đó. Cô là mẹ nó, cô có quyền quyết định tất cả những gì liên quan đến nó. Nó ra đời sẽ là một tai họa.

- Của cô xong rồi, nhớ kiêng cữ cẩn thận!

Vẫn là giọng nói trầm ngâm của vị bác sĩ ấy nhưng lần này cô lại ngửi thấy cả mùi trách móc, thậm chí là khinh bỉ. Về được đến phòng, cô gần như không còn chút sức lực nào. Nhưng tệ hơn, cô có cảm giác cô vừa giết người.

Cô chợt nhớ đến câu mẹ cô vẫn thường hay nói: Hổ dữ còn không nỡ ăn thịt con. Vậy mà cô vừa làm gì vậy. Đó là con của cô. Cô gào khóc trong tuyệt vọng khi thấy mình còn không bằng cả loài cầm thú vì cô: Vừa giết chính con mình.

Đã 5 tháng trôi qua kể từ ngày cô làm cái chuyện đáng khinh ấy và chưa ngày nào cô quên đi cảm giác đêm hôm đó, cái đêm mà cô đã bỏ con cô. Trong giấc mơ, cô mơ thấy khuôn mặt của một đứa trẻ rất đáng yêu, chạy lại gần cô, gọi cô bằng mẹ. Nhưng cô càng cố đến gần, nó lại càng xa cô. Rồi... cô thấy nó khóc, cô còn nhìn rõ cả khuôn mặt đầy máu của nó nữa. Nó đưa tay, cố với lấy tay cô, nhìn cô bằng ánh mắt cầu xin. Tỉnh dậy, cô lại khóc. Cô co mình lại trong góc tối như để tự trừng phạt chính bản thân mình.

Cô lấy ra trong ngăn bàn một trang giấy trắng. Cô đặt bút viết lên đó rất nhiều từ, đó là lời tự tận gan ruột cô. Nó giống như một trang nhật kí ghi lại những chuỗi ngày cay đắng vừa qua của cô. Ám ảnh với cô nhất chính là dòng chữ: "Đến bây giờ tôi vẫn nghe tiếng con khóc văng vẳng hàng đêm". 

Cuối cùng, cô gấp trang giấy lại thành hình một con hạc xinh xắn đặt lên bộ quần áo sơ sinh mà cô mới mua và nhìn nó đầy âu yếm. 

Chia sẻ
Gửi góp ý
Lưu bài Bỏ lưu bài
Theo Vân Lam ([Tên nguồn])
Tình yêu nữ giới Xem thêm
Báo lỗi nội dung
GÓP Ý GIAO DIỆN