Gửi anh nơi biển Đông sóng gió
Em sẽ gìn giữ tình yêu để anh vững tâm, em sẽ biến nỗi nhớ thành sức mạnh cho anh vững vàng giữ biển.
Sóng biển đã hết mùa vắng lặng. Mùa hè của những ngày nắng và cơn giông. Em nghe tim mình đập rộn ràng nỗi nhớ thương, lo lắng và chờ đợi. Em vẫn mong ngày mai có nắng, anh sẽ được về bình yên cùng bố mẹ và em. Mọi người luôn đợi anh về.
Chiến tranh có thể đến bất cứ khi nào, hãy chuẩn bị sẵn sàng cho mọi tình huống có thể xảy xa. Trong điện thoại điện về, anh dõng dạc báo cho cả nhà như thế. Mọi người lắng nghe tiếng nhịp thở mạnh mẽ và khí chất hào hùng của anh, nhớ dáng người khỏe mạnh và đôi mắt anh nghiêm nghị mà an lòng: Đừng sợ chiến tranh. Em vẫn biết, hòa bình của đất nước đang bị đe dọa, bình an của anh và bao đồng đội cũng đang trên những chặng đường bão giông. Em lo cơn bão này lớn, chỉ mong các anh có thể vững tay chèo mà vượt mọi hiểm nguy.
Em nghe tin đã có người chết, người bị thương trong cuộc chiến chưa nổ súng này. Có những bác thợ chài “mạnh gan” mà đi biển cũng bị vòi phun làm bị thương. Lòng em như lửa đốt, bố mẹ ngóng tin anh mà không cho em gọi điện vì sợ phiền anh đang làm nhiệm vụ. Em nghe tin đất nước cần thêm chiến sĩ hải đảo. Em muốn xin phép bố mẹ và anh cho em đi. Phần vì nhớ anh, muốn được sát cánh cùng anh chia bớt gánh nặng và nghĩa vụ với anh và các đồng đội. Mọi người nói với em sao mà gan thế, hay nhớ chồng không nổi mà đòi đi? Anh cười lớn mà nói với em: “Em không đùa đó chứ? Vợ của chiến sĩ hải đảo thật anh hùng quá đi. Nhưng em đi, bố mẹ biết để ai chăm nom. Hãy làm hậu phương cho anh yên tâm bảo vệ đất nước em nhé!”
Cảnh đẹp Trường Sa do ca sĩ Nguyễn Phi Hùng chụp
Em thấy tình hình biển Đông đang nóng lên, nỗi lo sợ cứ chờn vờn mỗi đêm nhớ và mong anh bình an trở về. Em thấy tiếng giàn khoan của chúng phun vòi ầm ì, làm đắm tàu của quân mình. Em đã bật dậy và ôm chiếc gối của anh mà tự nhủ lòng: Anh vẫn bình yên.
Em nhớ anh vẫn nói: “Anh chẳng sợ chiến tranh, anh đâu sợ rơi đầu, đổ máu. Anh chỉ sợ nước mắt trên má em, quầng mắt bao đêm trên mắt bố mẹ, và những giọt máu sẽ làm ướt cuộc chiến tranh. Anh muốn đi vì anh biết đất nước có em ở đó, có bao người đang đợi chờ một kết thúc đẹp hơn. Mọi tấm lòng đang hướng tới biển Đông thân yêu". Và em hiểu mình sẽ làm hậu phương vững chắc cho anh, sẽ cấy trồng như chị Hai năm tấn ngày ấy, sẽ chăm nom bố mẹ và gia đình của mình, bảo vệ từng mảnh ruộng để anh yên tâm đi gìn giữ hòa bình. Chiến tranh à? Nếu có, anh cứ an tâm mà đi, gia đình hãy để em lo.
Dù đã bao năm quen với hòa bình nhưng khi có chiến tranh, đừng bảo thanh niên thời nay chạy chốn. Tình yêu đất nước, quê hương sẽ rực cháy, bùng nổ và sôi nổi. Nó chỉ đang cất giấu, ẩn khuất sau sự yên bình của thời cuộc. Có chiến tranh, hơn 90 triệu người Việt Nam sẽ đồng thanh mà nói “Đánh!”. Nếu có chiến tranh, nhất quyết sẽ có những cuộc đấu tranh oai hùng như ngày ấy. Sao chúng ta cần lo sợ?
Em sẽ gìn giữ tình yêu anh để anh vững tâm đi bảo vệ từng giọt nước biển, em sẽ biến nỗi nhớ thương tạo sức mạnh cho anh chiến đấu với quân thù. Đất nước đang có bao nguy hại, chúng ta không thể đứng yên. Anh vẫn mãi là anh hùng của lòng em.
Em thấy nắng hồng dần trên những con phố nhỏ, thấy nỗi nhớ anh nôn nao từng nhịp thở, thấy tình yêu và sự nồng nhiệt của tuổi trẻ lan khắp bờ ngực rộng. Ngày mai nếu có chiến tranh, anh cứ đi, đừng lo cho bố mẹ và em. Hãy để em làm hậu phương cho những các anh an tâm chiến đấu nơi biển Đông sóng gió. Em tin gió sẽ lặng, sóng sẽ bớt nổi nóng và anh sẽ về, đất nước sẽ bình an!