Giọt nước mắt đêm tân hôn (Phần 1)
Dù đau đớn, dù sau này nàng có hối hận đi nữa, thì chính giây phút ấy nàng đã tình nguyện đánh đổi.
Lâm Hùng - một chàng trai trẻ phong độ, điển trai, có một tình yêu mãnh liệt với Lan Nhi. Nhưng rồi, người con gái anh yêu thương hơn cả bản thân đã bán mình để có được danh tiếng trong con đường showbiz. Vì hận thù, anh quyết định nghe lời bố cưới Lam làm vợ. Hai người chấp nhận kết hôn vì hai mục đích khác nhau. Nhưng liệu rồi, sau đám cưới không tình yêu đó, giữa Hùng và Lam có tìm được tiếng nói chung hay không? |
Phần 1: Cưới một chàng gay
Lâm Hùng bước vào phòng, ánh mắt sắc lạnh liếc qua Lam:
- Cô ngồi đó chờ đợi gì?
Lam vẫn đứng ở mé giường, nhìn Hùng có chút lo lắng:
- Tôi cũng không đợi gì. Đêm nay, tôi mệt nên anh có thể để tôi ngủ không?
Lâm Hùng tựa mình vào thành ghế, nhìn Lam khẽ cười khẩy:
- Cô nghĩ tôi muốn ngủ cùng cô lắm sao?
- Anh, tôi…
Trái tim Lam không có sự ấm áp nào, chỉ còn giá băng muôn nẻo bao bọc nỗi hận thù (Ảnh minh họa)
- Đêm nay, cô chọn đi, ngủ trên giường hoặc trên ghế?
- Tùy anh, tôi ngủ đâu cũng được.
- Vậy tôi muốn ngủ trên giường.
Ánh mắt Lam lướt qua Hùng một nét nhìn có chút khinh bỉ, nhưng nàng im lặng. Hùng đứng lên, không nhìn Lam mà cởi áo, rồi bước vào phòng tắm. Lam lê bước lặng lẽ ra ghế, nàng cảm thấy mình quá mệt mỏi. Nàng cười: Đêm tân hôn đầu tiên trong đời nàng sẽ như thế này sao?
Chuông tin nhắn điện thoại rung lên. Nàng khẽ mở ra, là tin nhắn của Phong. "Lam, chúc em sinh nhật lần thứ 22. Có nhớ anh không?!". Lam run run nắm chiếc điện thoại trong tay, nước mắt nàng bỗng chảy dài trên má.
Bước ra từ nhà tắm, thấy cô dâu mới khóc, Hùng lạnh lùng:
- Sao, người yêu cũ của cô nhắn tin chúc mừng sinh nhật hả?
Lam ngạc nhiên ngước đôi mắt đỏ lên nhìn Hùng:
- Sao anh biết là ngày sinh nhật của tôi?
Hùng nhếch mép:
- Tình cờ thôi, khi đi đăng kí, chẳng phải dùng chứng minh thư của cô sao? Mệt rồi, tôi muốn nghỉ. Nếu muốn khóc, cô làm ơn ra ngoài khóc.
Người đàn ông lạnh lùng này nàng sẽ gọi bằng chồng sao? Sẽ là chồng nàng sao? Anh ta còn hơn cả người dưng nước lã.
Lam mệt mỏi lê bước vào nhà tắm. Hơi nước ấm áp bao quanh khiến thân thể nàng cảm thoái mái hơn. Nàng cố tận hưởng chút ấm áp ấy. Hùng nghe tiếng nước chảy. Anh nhắm mắt lại, coi như mình đang ngủ. Giá như, đây chỉ là một giấc mộng dài.
***
- Tại sao em lại ngồi đây một mình? Mưa ướt hết rồi.
Lam ngước mắt nhìn người con trai có giọng nói trầm ấm như ly cà phê nâu trong một buổi chiều mưa lạnh lẽo và u ám. Nàng khẽ đáp:
- Không, tôi chỉ muốn biết, cảm giác bị mưa ướt trong một ngày lạnh sẽ như thế nào thôi. Tôi muốn biết mình có khóc nữa không? Và còn lạnh nữa không?
Người đó không thể hiểu tại sao một cô gái nhỏ lại có thể điên rồ tới mức ấy. Nhưng anh lặng lẽ cởi chiếc áo khoác trùm lên người cô rồi lặng lẽ bỏ đi. Lam ngồi yên, không thấy mưa rơi trên mắt mình. Chiếc bóng xa dần trong đêm mưa chơi vơi, ảo giác, nhất định chỉ có thể là ảo giác mà thôi!
Bao nhiêu năm, cứ mỗi khi giận dữ, người đàn bà đó lại đuổi nàng ra khỏi nhà. Bất chấp trời mưa hay không. Những lần như thế xảy ra nhiều hơn, tới mức, nhiều khi nàng nghĩ, mưa chính là bạn của mình. Nàng không còn sợ nó nữa.
Cách đó 5 năm về trước cũng trong một ngày mưa. Lam run run cầm điện thoại ấn số của ba:
- Ba à, ba ở đâu, ba về đi!
- Sao thế, tại sao con lại khóc!
- Con lạnh quá ba ơi, người đàn bà đó đang ở cùng một người đàn ông khác trong nhà mình. Bà ta đuổi con ra khỏi nhà. Bà ta nói, nếu con nói với ba, bà ta sẽ giết con! Ba, con sợ lắm!….Ba, ba ơi, ba đâu rồi…
Tiếng điện thoại tắt, không gian trở nên im lìm đến sợ, Lam không dám khóc nữa, nàng sợ, ngay cả tiếng khóc thút thít của nàng cũng trở nên quá lớn!
Đêm ấy, ba nàng không bao giờ trở lại nữa. Đấy là chuyến đi cuối cùng trong cuộc đời ông, chiếc xe ô tô trơn trượt trên đường cao tốc văng xuống cánh đồng. Khi người ta mang ông về, chỉ còn là một cái xác bê bết máu. Lam đã khóc như tan thành mưa trong đêm ấy.
Cuối cùng người có thể che chở cho Lam trong cuộc đời này cũng vĩnh viễn ra đi trong một ngày mưa lạnh. Chính người đàn bà đó và cả chính Lam đã giết chết ông. Chưa bao giờ Lam thấy mưa trong cuộc đời nàng lại có thể lạnh như thế. Nhưng tất cả những ngày sống sau này, là những tháng ngày còn lạnh hơn. Trái tim nàng không có sự ấm áp nào, chỉ còn giá băng muôn nẻo bao bọc nỗi hận thù.
***
Tất cả những kí ức ấy trở lại trong giấc mơ của Lam như một cuốn phim quay chậm, hư thực, thực hư. Chiếc chăn mỏng rơi xuống đất. Vô thức, nàng co người lại như một chú cún con, hi vọng có thể giữ lại cho mình chút ấm áp nào đó.
Hùng không ngủ, anh nằm đó, lặng nhìn người con gái xa lạ đang ngủ trên chiếc salon dài kê trong phòng. Dáng hình mong manh ấy khiến anh có chút chạnh lòng. Nhưng rồi anh chợt nghĩ: Cô ta không sợ anh, tại sao lại có thể ngủ mà không bận tâm tới một người đàn ông khác đang hiện hữu trong căn phòng này? Hay ngay từ đầu, trong tâm trí cô ta, căn bản là không có anh tồn tại nơi ấy?
Anh mệt và anh rất muốn ngủ, nhưng đôi mắt vẫn không ngừng nhìn về phía người con gái nhỏ ấy. Hàng lông mày nhíu lại, đôi môi mím hơi chặt, Lâm Hùng thầm nghĩ: Hẳn là trong giấc mơ của cô ấy có gì đó không bình yên! Anh trở dậy, lặng lẽ nhặt chiếc chăn lên và đắp lại cho Lam. Chỉ là, người dưng cũng không nên quá lạnh lùng với nhau! Xong rồi, anh quay lại giường, miệng lẩm bẩm: Ngủ hư!
***
Ánh nắng hắt qua rèm cửa khiến Lam chói mắt. Nàng lấy tay che tia nắng ấm áp của một buổi sáng mùa đông, e là nó quá ư rực rỡ. Lam có chút thoải mái hơn sau một đêm nghỉ ngơi. Vừa bước xuống nhà đã nghe Hùng cười mỉa mai:
- Con dâu mới ngủ giờ mới dậy. Ăn được bữa sáng của cô e là thiên hạ người ta đã làm xong việc của cả buổi sáng rồi.
Lam lấy cốc, nàng bình thản pha một cốc cà phê rồi chậm rãi thưởng thức. Nàng không muốn bị ảnh hưởng bởi những lời mát mẻ của một người đàn ông trước sau gì nàng cũng bỏ.
Nàng quay nhìn Hùng, đôi mày đen, rậm thẳng như một nét vẽ, đôi mắt nâu quyến rũ, đôi vai rộng rãi, và thân hình chuẩn người mẫu. Quả thật, nếu anh ta không mặc gì, anh ta vẫn thật sự rất cuốn hút! Nhưng tất cả không khiến trái tim nàng rung động. Nàng khẽ cười khẩy, nụ cười khiến cả ngày hôm đó Hùng không sao bỏ nó ra khỏi tâm trí mình.
Nó thách thức, mỉa mai và lạnh lùng tới khó hiểu? Cô ta nghĩ gì? Anh hỏi mình không dưới trăm lần câu hỏi ấy trong ngày hôm đó! Trời nắng mà lòng người u ám hơn cả trước cơn giông bão.
***
- Sao, hôm nay anh lại nhớ tới người cũ nữa sao?
- Tôi muốn cưới vợ cho thằng Hùng?
- Sao thế anh? Hùng đâu cần anh phải cưới vợ hộ? Nó đẹp trai, tài năng, thiếu gì gái theo.
Khốn nạn nhưng nó không phải là một thằng… Cô cứ biết, tôi muốn tìm một con bé nào đó, có học một chút, xinh xắn, và phải hiền lành, cô ở tỉnh lẻ, chắc tìm không khó.
- Anh lấy vợ cho con trai hay cho anh vậy?
- Cô im đi! Cô chỉ việc làm và cô sẽ có một khoản không nhỏ đâu! Tất nhiên là kèm theo cả việc cô dán cái miệng của mình lại!
Nụ cười nửa miệng nham hiểm khẽ nở trên môi người đàn bà ấy. Ông ta muốn kiếm một đứa con gái để thế thân cho cái danh dự của gia đình ông. Bà ta làm sao không nhận ra được sự bất an bấy lâu nay trong lòng người đàn ông ấy bởi trong một đêm say cách đây hai tháng, ông ta đã nói điều bí mật ấy! Và tất nhiên, bà ta muốn người thế thân đó là ai.
- Nhưng thằng Hùng làm sao đồng ý?
- Nó sẽ đồng ý!
- Anh thấy con Lam thế nào? Nó vừa học đại học xong đó! Nó cũng xinh xắn. Em không muốn nó ở cái nhà này nữa.
- Lam à? Con riêng của chồng cô? Sợ con bé không đồng ý!
Nụ cười nở trên môi mẹ kế của Lam:
- Cái đó để em lo!
Lam lặng lẽ rời khỏi phòng khách. Bà ta muốn tống khứ nàng ra khỏi nhà này từ lâu. Nhưng chuyện đó, nàng biết, trước sau gì nó cũng xảy ra thôi. Nàng bắt đầu suy nghĩ về câu chuyện vừa rồi của bà ta.
Hai ngày sau đó, nàng đã kí vào một tờ đơn cam kết, sau ba năm nàng làm vợ Lâm Hùng, ngôi nhà của cha mẹ nàng sẽ trở lại là của nàng. Bà ta sẽ rời khỏi nơi này với số tài sản mà bà ta đã tích cóp trong ngân hàng và một ngôi biệt thự mới mà ba cô đã mua riêng cho bà ta nhưng chưa ở. Thứ cô cần duy nhất chỉ là ngôi nhà này mà thôi.
Bố của Lâm Hùng là Lâm Vương, nàng biết, ông ra là một nhà biên kịch nổi tiếng. Nhưng bản chất của một người đàn ông trăng hoa thì không thể nào giấu được. Từ ngày cha nàng mất, nàng có đôi lần gặp ông ta qua lại với mẹ kế trẻ đẹp của nàng. Nàng không biết ngọn nguồn mối quan hệ của họ. Nhưng nàng khinh bỉ những con người bên ngoài thì hào nhoáng, phong nhã, nhưng bên trong thì thối nát ấy!
Nghĩ tới chuyện lấy con trai người đàn ông đó, nàng cũng sợ. Nhưng nàng biết làm thế nào, chỉ có một thân, một mình? Nàng chấp nhận đánh đổi bản thân, chỉ cần lấy lại được thứ thân yêu còn lại duy nhất của nàng là căn nhà này! Còn nếu như, nàng không làm gì cả, thì rồi sớm muộn nàng cũng bị tống khứ đi với hai bàn tay trắng.
***
Đàn bà, một khi đã đặt chân lên con đường ấy thì không bao giờ còn có cơ hội rút chân lại (Ảnh minh họa)
- Tại sao cậu lấy vợ nhanh chóng thế? Lan Nhi thì sao?
Lâm Hùng ngước đôi mắt đục ngầu nhìn Vinh:
- Lan Nhi? Cô ta nên biết, tớ không phải là kẻ lụy tình tới vậy.
- Cậu lấy vợ chỉ để trả thù Lan Nhi?
- Đúng, tớ căm thù cô ta! Đồ đàn bà mất nết!
Lâm Hùng cười khùng khục trong cổ họng, đôi mắt chăm chăm nhìn vào cốc rượu trước mặt. Tay anh muốn bóp nát nó ra! Nơi trái tim người đàn ông chỉ trong chốc lát có thể biến từ lửa thành băng lạnh.
Lan Nhi, cô gái mang cái tên yếu đuối ấy, lại là một người đàn bà cực kỳ tham vọng. Thứ tình yêu đơn thuần của Hùng không thể nhốt được trái tim nàng. Lan Nhi muốn nhiều thứ hơn nữa, nhưng thứ nàng muốn thì Hùng lại không thể cho nàng được.
Đàn bà, một khi đã đặt chân lên con đường ấy thì không bao giờ còn có cơ hội rút chân lại. Nàng ấy chỉ có thể bước tiếp, dẫm đạp lên người khác để bước chứ tuyệt đối không thể nào dừng lại bởi dừng lại, ngay lập tức nàng sẽ bị người khác dẫm lên.
Lan Nhi ý thức điều đó mạnh mẽ hơn ai hết. Nàng không thể để người khác dẫm lên mình như người mẹ đáng thương của nàng từng phải chịu đựng. Nàng cần phải tiếp tục giấc mơ ấy và biến nó thành sự thật.
Người đàn ông đó nói, chỉ cần một đêm thôi, một đêm là ngay ngày hôm sau, nàng có thể trở thành một Lan Nhi khác. Nàng sẽ nghiễm nhiên được đứng ở vị trí diễn viên chính trong kịch bản mà ông ta viết. Bởi kịch bản đó, vốn dĩ là dành riêng cho nàng.
Lời mời ấy quá quyến rũ, nó quyến rũ hơn cả chính bản thân nàng, hơn cả lí lẽ của con tim nàng. Và hơn cả một người đàn ông nàng đã yêu bằng cả trái tim ấy. Nàng đã sẵn sàng, tình nguyện đánh đổi. Dù đau đớn, dù sau này nàng có hối hận đi nữa, thì chính giây phút ấy nàng đã tình nguyện đánh đổi.
Nhưng nàng không biết, khi đôi chân xinh đẹp của nàng đặt lên chiếc xe ô tô sang trọng ấy, Hùng đã nhìn thấy. Anh đã lao theo bằng tất cả sức lực của mình, nhưng chiếc xe đó đã mất hút vào trong màn đêm tối đen trên một góc phố đông người. Lâm Hùng ngã ngục trên mặt đường. Chút sức lực còn lại, chỉ đủ để anh nhắc mãi trên môi mình một câu duy nhất: Lan Nhi, đó nhất định không thể là em!
***
Căn phòng của Hùng, chỉ còn là một bãi rác tan hoang, đôi bàn chân đã tứa máu vì những mảnh vỡ. Đời này, chỉ còn lại trong anh những mảnh vụn, khi người con gái anh yêu sẵn sàng lên giường với người đàn ông sống cùng nhà anh, chỉ vì thứ danh vọng phù phiếm! Người cha - người mà ngày mai anh định đưa người yêu về ra mắt!
Bức ảnh người đàn bà đẹp, phúc hậu nhìn anh mỉm cười. Mẹ anh đã cười nguyên nụ cười đó với anh đã hơn chục năm rồi. Cha anh, bao nhiêu năm không có đàn bà, nhưng tại sao số phận lại sắp đặt người đàn bà đêm nay của ông lại chính là Lan Nhi, người con gái anh đã yêu hơn cả bản thân mình?
Đôi mắt Hùng lạnh lẽo như băng: Nếu như, ông lấy mất người con gái của tôi, tôi sẽ lấy mất đứa con trai duy nhất của ông. Hàm răng Hùng nghiến chặt lại! Tiếng rít của anh lạnh lẽo bên tai.
Ngày hôm sau, người ta thấy Lâm Vương ngồi im lặng trong văn phòng suốt cả ngày, không ai thấy ông ra ngoài sau khi con trai của ông ta là Lâm Hùng bước vào đó. Cuộc nói chuyện không kéo dài, nó chỉ vèn vẹn có một câu. Nhưng nó khiến tâm tình của một người cha trong ông hoàn toàn sụp đổ!
Đứa con trai mà ông đã kỳ vọng tới mức nào, giờ trở thành một nỗi sỉ nhục quá lớn trong cuộc đời ông. Ông sẽ phải cứu vãn nó bằng cách nào? Và bằng cách nào để cứu vãn được cả danh dự của chính bản thân ông?
(Còn nữa)
Liệu rồi hôn lễ không tình yêu giữa Hùng và Lam sẽ đi đâu, về đâu? Liệu người con gái bé bỏng đó có khiến Lâm Hùng một lần nữa rung động? Hay mối quan hệ loằng ngoằng, đan xen này chỉ khiến Lam càng thêm đau đớn, khổ sở? Mời các bạn đón đọc phần tiếp theo vào lúc 0h00 ngày 14/07/2017.
Tưởng cuộc đời sẽ sang mới, tôi không ngờ rơi vào bi kịch từ khi quyết định đi lấy chồng.