Em lạnh lùng ra đi

Sự kiện: Những tâm sự hay

Tôi không thể hiểu được con người chứ có phải cỏ cây đâu mà thay đổi nhanh đến thế.

Bất chợt, trong đám đông nhốn nháo tôi thấy thấp thoáng bóng dáng của em, tôi vội vàng theo chân và cuối cùng tôi đã kịp. Em dừng lại nhìn tôi, chúng tôi nhìn nhau. Tôi bàng hoàng, hụt hẫng bởi ánh mắt của em, cái ánh mắt của ít ngày không xa trước đó đằm thắm là thế, nồng nàn là thế mà giờ đây trở lên hờ hững, xa lạ và vô cảm.

Một lát trấn tĩnh, tôi ngập ngừng hỏi “Vắng mặt những ngày qua… em khỏe không?”. Em nhìn tôi lạnh lùng và buông thõng một câu “Hai tuần qua em bận công việc lắm!” Thực ra tôi cũng đoán được lí do sự “mất tích” của em, nhưng bận thì bận chứ ảnh hưởng gì đến tình yêu của chúng mình? Chắc em hiểu được thắc mắc của tôi nên nói “sau những sự việc xảy ra, tự nhiên trong lòng em trống rỗng, em mất hết cảm xúc, em đã tự trách mình không biết chế ngự tình cảm, em đã nói quá nhiều để rồi mất phương hướng, để rồi không định vị được tình cảm của bản thân dành cho anh là tình yêu hay là gì nữa”. Trời đất, thời gian và vạn vật quanh tôi dường như chết lặng. Có phải em không? Có phải em của tôi đó không? Đúng, đúng là em rồi mà! Tại sao lại đổi thay? Tại sao lại trống trơn hết thế?

Em lạnh lùng ra đi - 1

Tôi đã không biết trau chuốt cho tình yêu của mình nên đã mờ nhạt trong mắt em (Ảnh minh họa)

Em lắc đầu, em nói trơn tru rằng không hiểu sao lại thế, chỉ thấy trong lòng không còn cảm thấy nhớ nhung tôi! Lí do? Có phải em đến với tôi chỉ để đùa giỡn cho vui. Có phải em coi tình yêu của tôi như kẻ bán nước bên đường, em đi qua bỗng dưng khát, ghé vô uống, hết khát rồi… bỗng dưng lại đi. Hay có phải bởi một hàng rào nào đó, ngăn cản tình yêu em dành cho tôi... Em vẫn lắc đầu. Vậy có phải là tại tôi không? Tại sự thật thà đến vụng dại của tôi đã làm cho em nhàm chán, tại tôi đã không biết trau chuốt cho tình yêu của mình nên đã mờ nhạt trong mắt em?! Em cúi đầu, em nói có lẽ là như vậy. Rồi em vội vàng chào tôi và đi.

Cảm ơn em! Cảm ơn em đã thẳng thắn không hề che đậy. Em đi rồi còn lại tôi với tiếc nuối và đau đớn. Tôi không thể hiểu được con người chứ có phải cỏ cây đâu mà thay đổi nhanh đến thế. Cái gì gọi là “nói quá nhiều”, cái gì gọi là “mất đi phương hướng” và cái gì gọi là “định vị” để rồi làm em trống rỗng, để rồi làm em phải tự trách mình? Tôi chếnh choáng, xung quanh đang chuyển động còn trái tim tôi như ngừng lại. Một thằng như tôi “đũa mốc lại chòi mâm son”, em thượng lưu là thế, em đương đại giàu sang là thế mà một thằng như tôi không biết tự lượng sức mình! Tôi trèo xuống hay buông mình tự ngã? Lồng ngực tôi như bị đè nặng, rồi căng phồng và muốn nổ tung.

Một người bạn đã động viên tôi “Đời là thế”. Ừ đúng, đời là thế! Em hiên ngang mà đi, thì tôi cũng hiên ngang mà đi chứ tại sao phải khổ đau, tại sao phải như vậy chứ. Sau bao ngày lơ mơ say say, tỉnh tỉnh giờ đây tôi đã tỉnh hẳn rồi, đơn giản chỉ bởi mỗi Đời là thế!

Chia sẻ
Gửi góp ý
Lưu bài Bỏ lưu bài
Theo Vũ Quang Minh
Những tâm sự hay Xem thêm
Báo lỗi nội dung
GÓP Ý GIAO DIỆN