Em là gì giữa bề bộn đời anh?

Sự kiện: Tình yêu nữ giới

Khoảng cách em và anh không xa... nhưng thực ra chẳng bảo giờ gần được nữa.

Lại vẫn là cảm giác đó, tại sao vẫn luôn là cảm giác đau nhói tận trong tim khi nghe nói về anh? Còn có thể hơn được nữa sao khi anh đã vượt quá xa khỏi cái giới hạn chấp nhận được? Thật ngu ngốc khi em cứ tự an ủi bản thân mình rằng anh không phải người đàn ông tệ bạc, rằng mình suy nghĩ quá đáng, nhưng dù có cố thế nào thì sự thật- những hành động của anh đang dần giết chết mọi niềm hy vọng an ủi trong em. Rốt cuộc thì em là gì giữa bề  bộn đời anh?

Khoảng cách em và anh không xa... nhưng thực ra chẳng bảo giờ gần được nữa. Đúng thế! Chẳng thể gần, có lẽ bởi thế mà không cần quan tâm đến cảm nhận của nhau, anh bước qua trái tim em để đạt được điều mình muốn rồi bỏ lại em với vết thương mãi chẳng thể lành. Cái cảm giác đạt được rồi vứt bỏ chắc thú vị lắm phải không anh? Em cứ cố gắng mãi nhưng chẳng thay đổi được điều gì, lòng em vẫn đau còn anh thì ngày càng lún sâu vào trò chơi của chính mình. Đôi khi ta phải đặt mình vào vị trí của người khác để biết mỗi lời nói hành động của ta tác động tới họ ra sao.

Không nhớ từ bao giờ mà ngày nào cũng thế em cố gắng để người xung quanh không thấy được nội tâm của mình và đêm nào em cũng cố nén những giọt nước mắt không trào ra kìm nén nỗi nhớ về anh. Em thật giả tạo khi cho mình cái vỏ bọc mạnh mẽ vì thế mà em căm ghét chính mình. Trong cuộc sống thường ngày đầy những dối trá của anh đã khi nào anh thấy mình có lỗi, không hẳn là với em? Ngay phút giây này đây, vây quanh em là màn đêm yên tĩnh và cô độc, còn anh? Tất nhiên là một thứ rẻ tiền khác, em cũng đã từng như thế, em bán trái tim và thời gian quý giá của mình quá rẻ và giờ là trắng tay không có gì ngoài trái tim vụn vỡ và một niềm tin sụp đổ.

Em là gì giữa bề bộn đời anh? - 1

Nỗi buồn và nước mắt dường như trở thành thói quen trong cuộc sống của em (Ảnh minh họa)

Một mối quan hệ thiếu vắng lòng tin giống như ngồi trên một chiếc xe hết xăng, bạn có thể ngồi bao lâu tuỳ thích nhưng nó sẽ chẳng đưa bạn tới đâu cả. Em cũng thế, vẫn giậm chân tại chỗ, vẫn chẳng tiến được một bước nào trong cuộc đời mình. Nỗi buồn và nước mắt dường như trở thành thói quen trong cuộc sống của em. Từ khi nào sao em hay khóc và buồn đến thế?! Thật ngu ngốc khi lãng phí cuộc đời mình để ngồi một góc và khóc thầm trong khi người ta sống vui vẻ thoải mái đến thế. Em hận chính mình! "Đôi khi không phải bạn không đúng, mà vì thời điểm bạn đến và đi không đúng nên tất cả thành ra không đúng"...

Vì sao cứ mỗi khi cố để quên lại thấy đau khổ đến thế, tự hỏi sao con tim và lý trí của em cố chấp đến thế, biết là chẳng thể làm gì khác chẳng thể đi xa hơn mà sao cứ làm khổ bản thân, vẫn yêu dẫu biết là rất hận và phải quên. Em đang tự mình làm đau chính mình. Vì sao nước mắt em vẫn rơi vì một người?

Luôn tự hỏi bản thân em có là gì giữa bề bộn cuộc sống của ai kia? Chẳng là gì nên mới bị người ta đối xử như thế, sai lầm lớn nhất trong tình yêu là để họ biết bạn yêu họ quá nhiều để rồi họ coi thường bạn, vì coi thường nên luôn xếp bạn sau tất cả những thứ khác, những người khác của họ, vì coi thường nên niềm vui hay nước mắt của bạn không là gì. Cuối cùng thì sao? Sau một cuộc tình với bạn là tất cả còn với họ bạn chỉ là người qua đường, không hơn. Cứ ngỡ là khi mình thật lòng thì sẽ được tôn trọng nào ngờ chỉ là trò đùa để mang ra bỡn cợt và tiêu khiển. Giả dối thật!

Tất cả những gì đã qua giờ để lại trong em một trái tim chết, em không còn biết cái gì là niềm tin hay tình yêu, tất cả những gì em nhìn thấy và cảm nhận chỉ là dối trá mà thôi. Bảo em yêu một lần nữa ư? Em không tự tin mình có thể  làm được. Em đã sợ lắm rồi cái thứ gọi là tình yêu, nó sinh ra trên đời có lẽ không dành cho em.

Phải làm gì để vờ mạnh mẽ hơn khi trái tim không thể quên quá khứ!

Chia sẻ
Gửi góp ý
Lưu bài Bỏ lưu bài
Theo Mắt buồn ([Tên nguồn])
Tình yêu nữ giới Xem thêm
Báo lỗi nội dung
X
CNT2T3T4T5T6T7
GÓP Ý GIAO DIỆN