Em đã yêu một người đàn ông bạc bẽo
Tại sao một người tồi tệ bạc bẽo là anh lại khiến em yêu và đau đến thế này?
Anh có thấy gió lạnh đang thổi không? Có thấy sự cô đơn và trống trải trong em? Có biết bao ngày qua em đau khổ thế nào, khó khăn thế nào để vượt qua nỗi buồn và sự cô đơn mà anh dành cho em...
Đến lúc em phải quên anh rồi, em mệt mỏi, cô đơn và đau lắm... không còn sức lực cũng như nước mắt để yêu anh nữa đâu. Tại sao em phải thức trắng mỗi đêm để nghĩ về những nỗi đau và khóc lóc trong khi anh đang vui vẻ chẳng cần biết đến ai. Anh đi chơi đây đó đến gia đình anh còn chẳng coi là gì thì một đứa con gái như em dù có đau có khóc đến bao nhiêu đi nữa cũng là gì đâu! Vì anh không xứng đáng để nhận được những tình yêu thương chân thành từ bất kỳ ai, anh chỉ có thứ tình yêu mà anh mua bằng tiền thôi, chỉ có anh gọi đó là tình yêu.
Vì tình yêu ngang trái, nếu cứ mãi níu lại sẽ chỉ là niềm đau kéo dài! (Ảnh minh họa)
Gần đây thấy anh nói dối mọi người để cùng một người khác đi chơi, và rồi lại quát mắng chẳng ra sao để át đi những điều đó thì em lại càng nghĩ nhiều hơn càng khóc nhiều hơn. Hoá ra em tầm thường đến vậy, hoá ra với em thì không thể nhưng với người mới thì lại quá dễ dàng để có không gian riêng đến thế, hoá ra sau tất cả tin yêu, đau khổ, thời gian, sự chân thành thì em chẳng là gì cả. Em chỉ là thứ đồ cũ vất sang một bên không cần đếm xỉa đến, có chăng là vài câu nói khinh thường, hoá ra càng cố vượt qua thì lại càng lún sâu hơn vào đau khổ, hoá ra vì thế mà càng ngày càng nhiều nước mắt đến thế, cô lập bản thân đến thế.
Em chợt nhận ra rằng trước đây nếu chỉ khóc những đêm không có anh thì giờ đây đêm nào cũng là nước mắt, có khi là nằm cạnh anh, gối đầu lên tay anh nhưng vẫn phải cố lau nước mắt của mình. Tại sao? Tại sao em phải thế? Cuộc sống của em, tương lai của em, trái tim của em giờ biết làm sao? Em phải làm sao mới được? Là báo ứng của em sao? Là sự trừng phạt khi yêu anh? Vậy thì em phải chịu đựng những cảm giác này đến bao giờ...
Có lúc tự hỏi mình sao nhiều nước mắt đến thế? Cứ khóc rồi lại khóc mà nỗi đau trong lòng cũng chẳng chịu vơi đi. Mỗi lần nhìn thấy anh là trái tim lại nhói đau, anh có biết đã từ rất lâu rồi đêm nào em cũng khóc. Trước đây em khóc những đêm không có anh bên cạnh, còn bây giờ em khóc cả khi anh đang nằm cạnh em, anh không biết hay cố tình không biết nước mắt của em
"... Chỉ mơ ước rằng có thể nắm chặt tay anh trọn vẹn yêu thương, chỉ mơ ước rằng có thể yên bình bên anh đoạn đường phía trước. Có phải em đã sai khi trao anh cả trái tim mình nên bây giờ phải nhận những nỗi đau. Phải che giấu dòng nước mắt là điều quá khó khăn dành cho em, vì em biết rằng tiếng nói sau cùng cũng chính là lời chia tay, giá như chưa từng yêu anh, thương anh thì phút giây này tim không buồn và lòng không thấy đau..." lần nào nghe đến đoạn bài hát này em đều khóc, nước mắt cứ tự nhiên rơi xuống bởi lời hát đó giống như tiếng lòng mình vậy.
Em ước mình có thể ngay lập tức gạt bỏ hình ảnh anh ra khỏi tâm trí và trái tim em. Mâu thuẫn quá, nhớ đến phát điên nhưng lại muốn gạt bỏ thật nhanh. Như thế nghĩa là sao chứ? Bản thân em chẳng thể tự mình lý giải được. Không thể phủ nhận rằng thời gian gần đây em luôn tự hỏi mình nếu như không gặp anh, không yêu anh và không chịu nhiều tổn thương từ anh thì giờ đây cuộc sống của em thế nào? Tại sao một người tồi tệ bạc bẽo là anh lại khiến em yêu và đau đến thế này?
Nếu không phải là anh thì liệu giờ này em có thể đang hạnh phúc bên gia đình nhỏ của mình, ở đó có một người đàn ông- người chồng của riêng em, thực sự là của em, ở đó có đứa con nhỏ bé đáng thương của em, ở đó em sẽ hạnh phúc giống như bao người phụ nữ khác trên thế giới này chứ không phải người đàn ông là chồng của người khác, là người tình của bao người khác nữa... Vậy mà người đó chưa bao giờ thấy đủ, cũng như chưa bao giờ thấy tội lỗi với những nỗi đau đã gây ra cho người khác, và... chưa bao giờ nhớ về dù chỉ một chút đối với sinh linh bé nhỏ đáng thương chưa thành hình hài thì đã phải ra đi, còn em chưa bao giờ quên được cái ngày địa ngục đó.
Cảm xúc giờ là gì đây? Hận ư? Một từ hận thì sao có thể nói hết được tất cả những gì đã qua đây. Dù có trải qua bao nhiêu năm nữa anh nghĩ rằng em có thể quên đi sao, nỗi đau sẽ mãi ở đó để hành hạ tra tấn và trừng phạt em, thế mà anh bảo em sao không chịu lấy chồng ư?
Anh bảo một người mang trong mình tâm trạng đó đến với một người đàn ông khác và sống với anh ta sao? Em không làm được, không thể làm được, nếu là anh thì anh có bao dung được một người con gái như thế không? Còn em dù là trong suy nghĩ thôi em cũng không thể gần gũi người đàn ông khác được nữa đâu.
Yêu ư? Lại càng không thể, đàn ông trong mắt em giờ ai cũng chỉ phụ bạc, và tồi tệ như nhau thôi, như anh thôi. Bảo em tin, yêu và sống với người đàn ông khác sao? Nước mắt rơi quá nhiều, tổn thương quá nhiều khi đóng vai trò là một sự lựa chọn của ai đó, cái suy nghĩ này làm em thấy vô cùng uất ức, vô cùng bất lực và trên hết là căm hận bản thân mình.
Sao vì một người như anh lại khiến em phải khổ tâm đến thế, vì yêu lầm một người như anh mà em không còn có thể tin yêu một ai khác. Giờ em cũng chẳng biết phải làm sao với cuộc đời mình nữa rồi.
Trước đây em không muốn nói những điều này với anh, em luôn muốn giấu những suy nghĩ này vì sợ anh dằn vặt bản thân giờ mới nhận ra dù có nói có đau hơn trăm vạn lần thế này thì với một người chỉ biết bản thân mình như anh làm sao có cảm giác tội lỗi hay dằn vặt với một ai đó, nhất là đó lại là một người vô cùng nhỏ bé trong tâm trí anh vì anh vốn đã thay thế bằng nhiều hình ảnh khác rồi. Thế nên em đau, em khóc thì bản thân em tự chịu phải không? Ai bảo em ngu ngốc, là tại em thôi, đừng trách anh phải không? Đúng rồi, một người như anh thì chắc chắn có suy nghĩ đó!
Vốn dĩ vẫn biết rằng cuộc sống chẳng bao giờ có công bằng nhưng cũng chẳng ngờ lại bất công đến thế! Có người nói vết thương dù có đau đến đâu qua thời gian rồi cũng sẽ lành, đúng là thế nhưng vấn đề là thời gian bao lâu, và vượt qua cái khoảng thời gian bao lâu ấy như thế nào?
Rồi đây đối diện với cuộc sống khó khăn này, em sẽ một mình chống đỡ mà không thể có ai bên cạnh rồi... Có một kiểu phụ nữ, họ bị ám ảnh với nỗi đau. Vạn lần sau, họ vẫn sợ mình đau như lần đó.