Em đã yêu anh, chàng "phi công trẻ"
Em ôm chầm lấy anh quên cả việc mình đang đứng trên đường. Và em đã yêu… phi công trẻ.
Anh đến vào một ngày đẹp trời, công ty em đang tổ chức một sự kiện thời trang dành cho thiếu nhi. Anh là một chiến sĩ công an làm nhiệm vụ ngày hôm đó.
Anh đi lướt ngang qua em. Đôi mắt sâu, có hồn. Chiếc mũi cao cùng với nụ cười trời cho kèm theo một núm đồng tiền rất duyên bên má trái.
Em để ý anh suốt buổi sáng ngày hôm đấy, nhưng không hiểu anh có nhận ra sự khác thường ấy từ một ánh mắt trìu mến đang ngắm nhìn anh không?
Bỗng nhiên, khi em đang lơ đễnh, anh lại gần và cầm một cốc nước mời em uống. Câu chuyện như được dựng sẵn, em cứ thế vô tư nói với anh như thể chúng ta đã là những người bạn từ rất lâu.
Anh giới thiệu anh sinh năm 1985, đang làm công an. Anh kể những mẩu chuyện hài hước, giọng nói trầm ấm làm em say mê. Rồi anh xin số điện thoại, mời em đi uống nước, đi xem phim… càng ngày chúng ta càng trở nên gắn bó, yêu thương.
Cho đến một ngày, anh thuê một quán cà phê, trang trí với ánh nến rực rỡ với hình trái tim, lung linh và huyền ảo, bó hoa hồng đỏ tươi khoe sắc, anh mở ca khúc mà em vẫn yêu thích “My heart will go on” của Celedion chỉ để mong chờ em nói “Yes, I love you, too”.
Nhưng đến lúc đó anh mới thú nhận với em rằng anh sinh năm 1990 còn em thì hơn anh 4 tuổi. Vì anh đã biết em hơn tuổi anh nên anh mới không dám thú nhận ngay từ lần đầu tiên gặp em. Em biết anh làm thế để em có thể coi anh như một người đàn ông thực thụ chứ không phải chỉ là một thằng nhãi ranh, một thằng đàn em. Em hiểu điều đó, nhưng lòng tự trọng và sự lừa dối trong tình yêu khiến em không thể chấp nhận được. Đôi mắt em nhòe đi trong ánh nến, em chạy và rời xa vòng tay anh…
Những ngày không anh cuộc đời em như cây cỏ thiếu ánh sáng mặt trời (Ảnh minh họa)
Những tin nhắn đến, những cuộc điện thoại em không hề đáp trả. Em cảm thấy mình bị lừa dối bởi em là một cô gái cá tính không dễ gì chinh phục. Còn anh là một chàng trai hài hước nhưng vô cùng tinh tế. Anh đã không làm phiền em nữa để em có khoảng thời gian suy nghĩ về moi chuyện của chúng mình.
Em đã cảm thấy rất khó chịu khi anh không dám nhìn thẳng vào sự thực về khoảng cách tuổi tác giữa em và anh. Em cũng tự nhận thấy những khó khăn sau này khi em yêu một phi công trẻ như anh… Nhưng thời gian cũng nguôi đi tất cả, những ngày không anh cuộc đời em như cây cỏ thiếu ánh sáng mặt trời, như thể em đang đi giữa sa mạc khát khô không tìm thấy một ốc đảo nào.
Rồi một ngày, anh đứng trước cổng công ty. Tay anh cầm một chiếc chong chóng hình ông mặt trời, giơ cao về phía em. Đôi mắt em long lanh, kỷ niệm của món quà đầu tiên em gửi tặng anh. Anh nói với em rằng: “ Em là gió, còn anh là chiếc chong chóng. Gió thổi chong chóng mới có thể quay. Thiếu gió, chong chóng không thể sống được”. Em ôm chầm lấy anh quên cả việc mình đang đứng trên đường. Và em đã yêu… phi công trẻ.