Em biết mình mãi chỉ là người tình
Trong tình yêu này em đã yêu mà không được nhận lại, em là một kẻ dư thừa không mời mà đến.
Anh à, tình yêu không hề có lỗi phải không anh? Từ khi 2 chữ tình yêu xuất hiện giữa anh và em thì đã có biết bao nhiêu chuyện xảy ra. Chúng ta đã cùng nhau vượt qua những khó khăn, buồn vui, hạnh phúc lẫn đau khổ... mọi thứ đan xen như thế đó. Em biết em mãi là người tình của anh không hơn không kém, em biết cái tình yêu này sẽ không hề có kết quả và em cũng biết anh chọn gia đình vì đó mới là nơi anh sống và cống hiến cả cuộc đời. Em biết rằng cuộc đời này nếu không có anh thì em vẫn phải sống vì con và gia đình em... Em biết hết cả chứ, nhưng trái tim em không chịu nghe theo lý trí. Trái tim em không thể kìm nén, nó cứ bị loạn nhịp khi ở bên anh, nó cứ bị rung động, đau nhói khi nghĩ về anh hay chỉ là đi qua những nơi mà mình đã đi, ăn những món ăn mà mình cùng ăn, xem phim nghe nhạc những bài mình cùng thích... Em là vậy đó, luôn là một người yếu đuối, luôn là một người chỉ biết yêu và yêu hết mình.
Giờ em biết rằng giữa 3 người chúng ta - anh, em và vợ anh - cứ bị cuốn vào vòng xoáy ấy...vòng xoáy của tình yêu, ghen tuông, thù hận. Ai cũng cho rằng mình đúng, ai cũng cho rằng mình không đáng bị nhận như thế phải không anh? Em hiểu cảm giác của vợ anh, vì em cũng là phụ nữ, vì em cùng yêu một người với người ấy, cùng chung cảm giác sợ mất anh... Nhưng ngược lại anh và người ấy lại không hiểu cho em. Em cũng đáng thương lắm chứ. Em cũng là con người, em cũng là phụ nữ, em cũng có quyền yêu. Em cũng yêu anh thật lòng như người ấy vậy, em cũng làm mọi điều chỉ mong anh vui và hạnh phúc, em cũng đã sống không bằng chết khi buông tay để anh về với gia đình. Em cũng đau đớn chừng nào khi biết yêu một người mà sẽ không thể ở bên em lúc em cần, lúc em đau khổ, lúc em tuyệt vọng... Nhưng mọi thứ đó cũng không làm thay đổi tình cảm em dành cho anh.
Ai đã từng yêu đều biết khi yêu rồi mình không tìm được câu trả lời cho điều "Vì sao em lại yêu anh như thế?". Em cũng đã thử nhiều lần quên anh nhưng em vẫn không làm được. Em nhớ anh nói rằng "không có anh thì em cũng sống có anh cũng phải sống nên cứ bình thường đi". Em biết anh nói đúng đó, em cũng sẽ phải sống nhưng anh có biết em sống mà tâm hồn em như thế nào không? Em luôn cố bon chen vào cuộc sống này, tìm cho mình một lối thoát trong tình yêu lạc lối đó. Tâm hồn em cứ bị dày vò, cứ bị cào xé.
Sao khi nào em cũng là người bị tổn thương, bị chà đạp (Ảnh minh họa)
Có những lúc em tưởng chừng phải bỏ cuộc nhưng vì chờ được thấy anh hạnh phúc thì em lại tiếp tục sống. Anh nghĩ sống với tâm hồn như thế tốt không anh. Cứ phải cố ngày này qua ngày khác. Cả ngày cứ phải luôn cười nói nhưng đêm về lại kê gối và khóc một mình vì những ký ức, những lúc nhớ tới anh lại làm em đến nghẹt thở... Đã khi nào anh nghĩ được cảnh em phải chịu đựng từng ngày từng ngày như thế chưa? Cuộc sống, tình yêu, tiền bạc... mọi thứ làm chúng ta phải biết chấp nhận, phải biết vượt qua, nhưng một tâm hồn bị tổn thương quá nhiều, một trái tim đã dành cho một người mà không nên dành, một trí óc luôn nghĩ về một người không thuộc về mình...thì sống không bằng chết anh à.
Không một ai biết thật ra em đang như thế nào, em cần lắm, cần một bờ vai, cần một cái ôm, cần nghe giọng nói của anh hàng ngày... Em biết chỉ cần em đồng ý thì sẽ có nhiều người có thể cho em điều đó nhưng điều em cần lại là một người hiểu em, và làm tim em rung động. Không ai khác đó lại là anh. Trong tình yêu này em đã yêu mà không được nhận lại, em là một kẻ dư thừa không mời mà đến, em luôn là người có lỗi.... Em vì anh mà đánh mất rất nhiều thứ, cũng vì anh mà giờ em không còn được như xưa, em vì anh mà phải làm điều tội lỗi của một người phụ nữ.... Nếu như anh thì anh chịu nổi không?
Giờ em lại bị bệnh, một căn bệnh mà em cũng không hề mong muốn, một căn bệnh mà chẳng ai muốn mình gặp phải. Sống chết có số phải không anh? Em như một người rối loạn tâm lý vậy, những lúc em mệt mỏi, chán nản về cuộc sống, bệnh tật, công việc thì em lại nghĩ tới anh nhiều hơn, em lại cứ mong được ở bên anh và mọi thứ sẽ tan biến. Em đã chờ đợi cái ngày được ở bên anh, chờ đợi ngày anh liên lạc và nói anh nhớ và yêu em nhiều.... cái ngày đó sao chờ hoài không tới hả anh. Sao cuộc đời lại trớ trêu với em thế anh nhỉ? Trớ trêu đến một cách lạ kỳ. Sao khi nào em cũng là người bị tổn thương, bị chà đạp.
Anh cứ nói em xa anh đi thì em sẽ không phải đau khổ, quên anh đi thì em sẽ tốt hơn... Thật sự em biết nếu em không còn yêu anh, không còn nhớ về anh thì em đâu phải đau khổ như thế này. Nhưng em không làm được những điều đó, xa anh thì em lại càng nhớ anh và yêu anh mãnh liệt hơn, xa anh thì em lại càng muốn gần anh hơn... Đôi khi em thấy đời thật bất công với em nhưng em phải làm sao chứ, chỉ biết chấp nhận mà thôi. Anh có khi nào nghĩ em cũng đáng được yêu thương không? Em hận, hận lắm, hận cả cuộc đời này, hận cả anh, hận mọi thứ... Có nhiều khi em cứ nghĩ chết là sẽ hết nhưng thật khó phải không anh. Em mà chết thì cũng không giải quyết được gì ngoài một việc trên thế gian này em không còn phải suy nghĩ về anh, không phải đau khổ về anh nữa... Mọi thứ làm em điên lên trong suy nghĩ.
Em thấy ngột ngạt, không còn cảm thấy đâu là cuộc sống nữa. Em cần lắm, cần anh - người đàn ông em đã và mãi mãi yêu!