Đừng lạc mất em thêm một lần nữa (P.2)
Mà cũng chẳng có lý do gì để cô hằn học vỡi lão già đó. Lão bơm tiền, cô bơm thể xác.
Nhiên - một cô gái trẻ vừa ra trường đã được nhận vào làm Marketing của công ty nổi tiếng. Tại đây, cô đã phải làm việc với anh chàng giám đốc "quái dị" tên Hạo. Anh chàng luôn tỏ ra lạnh lùng, thờ ơ với cô nhân viên mới và không ngần ngại chê bôi cô trước mặt bao người. Nhưng rồi, sau một thời gian làm việc, Hạo bỗng nhận thấy sự thay đổi bất ngờ từ Nhiên, không chỉ là trong công việc mà cả ngoại hình "xấu xí" vốn có của cô. Và cũng từ đây, giữa hai người họ đã bắt đầu nhen nhóm cho một mối quan hệ mới... |
Diễm lên bar. Giữa tiếng đập bình bịch, Diễm không nhảy, tức là cô không đứng ở đám đông sặc mùi rượu và thuốc lắc, nhảy như điên dại như mọi khi. Cô không vui. Gã bồ cô đã bỏ cô để về nhà với vợ.
Cô làm bồ của lão, được lão cưng chiều (Ảnh minh họa)
- Đời đã nhạt, còn khốn nạn!
Thi thoảng cô vẫn buông mấy câu kiểu bất cần đời như thế cho nhẹ dạ. Cô tu vài ly rượu loại nặng. Mà cũng chẳng có lý do gì để cô hằn học vỡi lão già đó. Lão bơm tiền, cô bơm thể xác.
Còn nhớ ngày đầu gặp lão trong một bữa tiệc của công ty cô chạy quảng cáo, lão bảo cô đẹp ma mị, nhất là cái ánh nhìn lẳng lơ khi mắt cô giao mắt lão làm cho lão mê. Rồi cô làm bồ của lão, được lão cưng chiều. Một năm cũng vài chuyến đi du lịch với lão ra nước ngoài, cũng có xế riêng đưa đón nếu lão không thể đi đón cô từ Hà Nội vào Sài Gòn.
Cưng nựng như công chúa, nhưng có vẻ lão dần chán cô. Nghe đâu lão đang chăn một con hot girl mới nổi khác, chuyện hôm nay chỉ là cái cớ, vì chính lão cũng bảo vợ lão có bồ.
Ly rượu thứ ba, cỗ vẫn nghĩ về lão già nhiều tiền đó. Tuy nhiên, một bóng đen lù lù tiến gần tới cô hơn, gã ngồi xuống cạnh cô, đôi tay gã đặt lên đùi cô, vuốt ve.
- Làm trò gì vậy? - Diễm nói hách dịch, tay cô đẩy bàn tay lạnh lẽo của gã ra khỏi người.
- Muốn có em đêm nay. - Gã cười, đôi mắt dâm đãng hướng hướng thẳng và bầu ngực của cô.
Diễm cười nhạt:
- Anh không đủ bao tôi đâu, kiếm con khác mà chăn.
- Em phải ra giá mới biết có đủ hay không?
Vẫn là một khuôn mặt xinh đẹp thân thiện nhưng đôi mắt cô đã kịp chứa một ánh nhìn đầy khinh bỉ thả vào cơ thể của kẻ đối diện. Cô hắt ly rượu uống dở vào gã rồi đứng dậy bỏ đi. Gã cáu, bản tính sĩ diện của kẻ đàn ông trỗi dậy, gã như cơn lốc xoáy với tất cả sự cuồng nộ, lôi cô lại, dùng bàn tay to lớn mà tát cô, sỉ vả cô bằng cái giọng oan ức:
- Con đàn bà thối tha này.
Một bờ vai đỡ cô. Cô không nhìn rõ mặt, chỉ nhớ ở anh vảng vất mùi hương rất đàn ông, rất đáng để mình tin tưởng.
- Mày là ai…
- Người yêu cô gái này.
- Con điên này mà cũng có kẻ bám theo sao?
Diễm quay người, đôi môi cô chu lên một nhịp dài:
- Cái tên thèm hơi gái này, sao không đi tìm xem vợ của mày đang nằm cạnh thằng nào.
-Thôi, chịu khó, đem số tiền này đi giặt là quần áo đi, chắc vẫn đủ để cho mày sung sướng với mấy em đêm nay. - Người đàn ông đứng cạnh cô rắc xuống người gã một vài tờ tiền đô.
Diễm được anh ta dìu ra khỏi bar. Mùi hương từ người anh ta khiến cô mê mẩn không muốn rời. Anh ta đưa cô lên xe.
- Anh tên gì vậy.
- Hạo. Vũ Nhật Hạo
- Cảm ơn anh đã giúp tôi.
- Không cần cám ơn tôi...chỉ cần cô biết mình đẹp và mình xứng đáng được như vậy.
- Ra là thế. - Diễm bật cười nhẹ, một nụ cười rất tự nhiên và thoải mái.
- Đừng hiểu lầm, tôi không có ý giúp để được lên giường với cô.
Nghe tới đây, Diễm cười phá lên. Sự thành thật của anh ta làm cô thấy bất ngờ.
- Đưa tôi tới khách sạn X. Tôi đã đặt phòng ở đó cho những ngày đến Sài Gòn.
- Tôi sẽ đưa cô tới đó. Cô chợp mắt chút đi.
Chiếc xe lăn bánh. Có một Sài Gòn hoa lệ không ngủ yên dưới ánh đèn vàng trải dài của những con đường vắng. Những ngôi nhà sát vách im lìm tới cô độc. Cây rung lắc lả lướt trong cơn gió cồn cào. Sài Gòn mùa này vẫn thường bất chợt một cơn giông như thế, đủ mát, đủ làm người ta se sắt lại. Diễm kéo rèm cửa, cô không nhìn cơn mưa tầm tã trước mặt đang cố gắng hắt những giọt nước vào tấm kính trắng.
Cô hơi mệt mỏi, đưa mắt nhìn xuống cuốn hộ chiếu trên tấm đệm phẳng và tư lự đôi chút, nghĩ về những mối quan hệ nhập nhằng quanh cô. Làm gì có tình yêu nào giữa hơi men rượu nồng và bản thân cô, sao được phép yếu đuối giữa những con người lạnh lùng như hồn ma sống ấy.
***
Diễm loay hoay tra chìa khóa vào ổ. Người đàn bà góa sống cùng dãy hành lang với cô vừa đi qua, trao cho cô ánh nhìn không mấy thiện cảm. Rất nhiều lần cô bắt gặp người đàn bà ấy đàm tiếu chuyện của cô, về những chiếc váy ngắn cứ quấn chặt lấy từng thớ thịt trên người.
Cô không rõ từ bao giờ, người đàn bà ấy soi mói cô một cách tỉ mỉ đến thế, và cũng không rõ rằng tại sao cô trở thành tấm gương điển hình trong mấy bài học đầy lăng mạ mà bà ta dạy cho cô cháu gái lớp mười của mình.
Đôi lúc bà ta khiến cô cảm thấy thật lạ, cô cứ nghĩ giữa phố thị này, sẽ chẳng ai quan tâm tới ai cả, ai cũng chăm chăm với sự ích kỉ và toan tính của mình, còn người đàn bà kia thì lại khác. Chắc sự rảnh rỗi khiến bà ta trở thành kẻ đáng ghét nhất khu chung cư này, luôn rêu rao đủ thứ cổ tích của tất cả con người đi qua mắt bà ta.
Diễm kéo chiếc vali vào phòng. Không khí ngột ngạt ngập mùi mỳ gói trong căn phòng chỉ có chiếc điều hòa chạy không biết mệt. Ngửi mùi là biết rõ Nhiên ở nhà. Bát mỳ gói dở của đêm còn lưng tô nước đặt cạnh đống giấy lộn trên bàn, chiếc laptop với hình ảnh quảng cáo vẫn nhẩy nhập nhằng, còn Nhiên, đang chôn vùi mình trong chăn.
Diễm tắt điều hòa, kéo tấm rèm và mở ô cửa sổ. Nắng dịu. Gió mơn man ngọt lành. Phía lòng đường, người phụ nữ bán đồ ăn nhanh trên chiếc xe đẩy cũ kĩ vẫn ở đó. Hôm nay, người đàn bà ấy có vẻ vui thì phải. Diễm nghĩ bụng "Chắc do bán được hàng".
Nhiên tỉnh dây. Chiếc chăn làm cô thấy nóng và khó chịu. Dụi dụi mắt và nhìn thấy Diễm, cô nói trong ngái ngủ:
- Bồ lúc nào cũng tắt điều hòa của tớ.
- Không định đi làm à, gần chín giờ rồi vẫn ở đó quấn chăn.
- Từ nay chính thức thành đứa đi tìm kiếm ý tưởng, không cần phải tối ngày lóc cóc phi xe tới công ty nữa. - Nhiên hét lên, đôi mắt cười của cô chứa đầy sự hạnh phúc.
- Chúc mừng bồ, mà bồ nghĩ bồ sẽ tìm được gì trên chiếc bàn mọt, với mỳ gói, hay trong giấc mơ nữa thế.
- Tớ cũng chưa biết.
- Bồ tốt nhất là sáng đi, trưa ở lại, tối mò về, chứ không là bồ sẽ lại tiếp tục chìm đắm thời gian trong mấy cái thứ ấy, không ra được nối ý tưởng mà nộp, rồi sếp cằn nhằn cho.
- Thôi kệ đi, mà bồ về sớm vậy.
- Ừ, nhiều thứ xảy ra không như dự tính.
Nhi làm bộ khuôn mặt mếu máo đến thương:
- À, bữa trước tớ gặp sếp của tớ rồi. Anh ta quá ghê gớm và lại còn dữ dằn.. .anh ta bảo tớ phải thay đổi bồ ạ.
- Thay đổi tốt mà, mình cứ phải đẹp thì người ta mới xét tiếp tới tài năng, rồi mới thăng tiến được. Bồ dại lắm.
- Biết vậy nhưng tớ vẫn do dự ý. Tớ thích tớ như thế này, đơn giản, không phải đa đoan toan tính, đỡ nhọc nhằn và đỡ mệt mỏi.
- Thôi kệ bồ vậy. Dậy đi mua cho tớ tô phở của bác hàng rong đi. Tớ đói quá.
- Bồ chờ tý nhé, tớ đi ngay đây.
Diễm luôn nhờ Nhiên mua phở cho cô nếu như cô thấy thèm. Và Nhiên luôn vui vẻ nhận lời, Nhiên bảo mỗi lần xuống mua, lại được nói chuyện với cô, cảm giác cô luôn quan tâm tới mình khiến cô rất vui. Vì phần lẽ, người phụ nữ bán phở dưới nhà là người miền Nam nên có thể đã giúp cô thấy bớt nhớ nhung hơn những hoài niệm ở nơi ấy, nơi mà cô đã từng bỏ chạy vì quá nhiều nỗi buồn xảy đến trong cuộc đời.
Diễm nhìn bóng của người đàn bà bán phở dưới nhà. Không to lù, không bé quá, mà ở khoảng giữa. Người đàn bà ấy luôn ở khoảng giữa trong suy nghĩ của Diễm, những suy nghĩ tự nhiên đến độ cô cũng không hiểu tại sao. Cô chỉ biết những lúc chán nản không biết phải làm gì, cô luôn nhìn về phía người đàn bà ấy, người đàn bà luôn múc cho cô những muôi gạch cua đầy ụ vào chiếc cặp lồ của cô, dù cô chưa bao giờ dừng chân lại ở chiếc xe đẩy hàng rong và gọi mua một tô riêu cua nóng. Nhưng qua những lời kể của Nhiên, người đàn bà ấy biết rằng có một cô gái như cô tồn tại, rất thích ăn phở do bà ta nấu.
Diễm nằm xuống giường, nhắm mắt lại, thả lỏng cơ thể sau cuộc hành trình dài của mình. Dạo này, cô muốn sống khác, một cuộc sống nhẹ nhàng và vô tư như Nhiên vậy. Cuộc sống mà cô đang trải qua khiến cô mỗi lúc một thêm sợ hãi chính bản thân mình, sợ một ngày khi mọi thứ biến mất trong tích tắc, cô sẽ chỉ còn lại một chiếc vali kéo lê giữa những con đường rộng thênh thang.
Cô sợ một ngày như vậy sẽ đến. Nhưng cô không biết phải làm như thế nào để thoát ra được. Ai có thể ngờ rằng, rồi một ngày, chính cô cũng phải quanh quẩn một vòng với những điều mình tạo ra.
***
Mời các bạn đón đọc phần tiếp theo vào lúc 0h00 ngày 23/3/2017.