Dụ dỗ đồng nghiệp nam
Tôi quyết tâm kéo Quân về phía mình... bằng tất cả sự hấp dẫn mà tôi có.
Tôi nghĩ: ngoại tình chẳng có gì là xấu nếu mình vẫn làm tròn trách nhiệm với gia đình. Ở đời này, cái gì chả phải sẻ chia, thân thể mình cũng đâu là ngoại lệ. Nói cho cùng, “ăn cơm” cũng là ăn, “ăn phở” cũng là ăn, ăn gì chẳng được miễn thấy ngon miệng và no bụng.
Đấy là khi tôi còn là cô gái hơ hớ xinh đẹp mà các chàng trai nhìn thấy có lẽ phần nhiều thầm ao ước. Quan niệm thoáng, lại tự tin vào bản thân, nên tôi chả ngại gì phải đong đưa, cưa cẩm nếu có chàng trai lọt vào mắt mình.
Ấy thế đến tận đầu năm ngoái, tôi mới loạn nhịp tim trước một anh đồng nghiệp mới coong vừa về cơ quan. Quân, sao nhỉ: cao ráo, đẹp trai ngời ngời, đôi mắt sâu hun hút, nụ cười quyến rũ chết người.
Nhưng cơ bản nhất là Quân khác người: Quân chả một lần thèm nhìn tôi, người-phụ-nữ-siêu-quyến-rũ của cơ quan; và hơn nữa, Quân có vợ sắp cưới, xấu chao ôi là xấu, thế mà mỗi lần có ai hỏi thăm thì Quân khen không tiếc lời, mắt cứ sáng long lanh, đưa đi chơi cùng cơ quan thì âu yếm chăm sóc cứ như thể cô ấy là bà hoàng.
Tôi quyết tâm giành Quân về mình, nung nấu ý nghĩ phải làm mọi cách để anh rũ bỏ cô gái không xứng đáng kia.
Mới về cơ quan nên Quân rất chăm chỉ đi sớm về muộn. Tôi cũng thực hiện đúng lịch trình này. Buổi sáng đầu tiên đi sớm, tôi rủ Quân đi ăn sáng. Thấy anh có vẻ lưỡng lự tôi liền cầm tay kéo đi. Đàn ông mấy người từ chối được sự quyết liệt của đàn bà!
Lấy lý do chỗ tôi ngồi chiều nào cũng bị hắt nắng, sạm hết da, tôi nhờ kê hộ chiếc bàn làm việc ra góc khác cho mát mẻ. Cái chỗ mát mẻ nhất cơ quan ấy, là cạnh cái bàn làm việc của Quân. Mấy ông trong phòng cứ cười khùng khục bảo tôi "cuối cùng đã trúng gió rồi”.
Tuần thứ hai, tôi viện cớ nhờ Quân đưa về.
Cái yên xe dốc về phía người lái, tôi không ngồi hẳn ra phần sau mà cứ ngồi ở khoảng dốc ấy. Cuối chiều, đường đông, mỗi lần Quân phanh gấp, mỗi lần xe gặp ổ gà là theo quán tính... tôi trôi tọt về phía Quân. Tôi cười khi Quân im như thóc mỗi lần vòng một nóng bỏng của tôi cọ vào lưng anh.
Tôi cay cú vì Quân thờ ơ với tôi khi xung quanh đều rạo rực (Ảnh minh họa)
Ở cơ quan, khi đối diện Quân, tôi khẽ nhón ngồi lên mép bàn, nghiêng nghiêng như người mẫu, rồi liếc liếc về phía Quân xem anh có để ý đến hành động khiêu khích của mình không. Khi cả cơ quan đi ăn, tôi không chọn ngồi cạnh anh, mà cũng ngồi đối diện, để anh có thể nhìn thấy hết vẻ đẹp của tôi. Chốc chốc, tôi lại tự nhìn xuống ngực mình, xem nó hở đã vừa đủ để Quân nhìn thấy hay chưa.
Chiều ấy, tôi lại đi nhờ Quân về. Rét tháng ba, mưa phùn lâm thâm, tôi kêu lạnh rồi ngồi nép, dựa vào lưng Quân, nhè nhẹ đút hai bàn tay vào túi áo khoác anh. Quân cũng không phản ứng gì. Đã chuẩn bị nhà cửa tươm tất, thơm tho từ sáng trước khi đi, tôi nài nỉ Quân vào nhà tôi một lần cho biết.
Mời Quân một cốc nước ấm, tôi cởi áo khoác, cố tình bất ngờ ôm chầm anh từ sau lưng. Quân bối rối gỡ tay tôi ra, nhưng càng cố, tôi càng ôm chặt. Tôi bảo tôi yêu Quân, tôi chỉ cần được làm người phụ nữ của Quân, không cần danh phận gì hết. Quân ngỡ ngàng quay lại nhìn tôi.
Tôi đã tưởng mình chiến thắng khi bàn tay đang cố gỡ tôi ra của Quân vòng lên ôm trọn bờ vai, kéo tôi vào lòng. Tôi đã trở nên luống cuống khi cố tháo dần từng chiếc khuy áo khoác của anh. Bàn tay Quân đã lần đến bầu ngực phập phồng của tôi, hai đứa ngã ra ghế sofa. Nhưng đúng lúc tôi ngước lên, định đặt một nụ hôn lên môi Quân thì bắt gặp đôi mắt anh mở to nhìn tôi.
Bốn mắt nhìn nhau, Quân đẩy tôi ra, nhặt chiếc áo khoác đi nhanh về phía cửa. Mặc tôi níu kéo, khóc lóc, Quân nói lạnh lùng: “Hằng đừng hạ thấp mình như thế, không có thứ tình yêu như vậy. Quân không thể làm kẻ ngoại tình ngay từ khi chưa cưới”.
Sau hôm ấy, Quân cố gắng tiếp xúc riêng với tôi thật ít. Tháng sau, anh cưới vợ. Trong tiệc cưới linh đình tôi bỗng thấy cô dâu của anh đẹp lạ, hình như tình yêu làm người ta đẹp hơn. Mấy tháng sau, tôi cũng có chàng bạch mã của mình. Tôi nhận ra tôi chưa từng yêu Quân như tôi đã nghĩ. Tôi chỉ đố kị với người con gái xấu xí hơn tôi, nghèo khó hơn tôi, trình độ thấp hơn tôi mà lại được người con trai tốt như Quân yêu chiều. Tôi cay cú vì Quân thờ ơ với tôi khi xung quanh đều rạo rực...
Cũng may, Quân đủ bản lĩnh để không bị tôi đong đưa thành công.
Nhưng, khi phụ nữ tấn công, nhiều khi tôi tự hỏi: có bao nhiêu người đàn ông sẽ làm được như Quân?