Đến với tôi vì tình một đêm
Em sắp lấy chồng sao vẫn đến với tôi? Em muốn giải tỏa stress hay vì tiếc đời độc thân chỉ đếm được từng ngày?
Phần 1: Em đi để lại chiếc quần legging
Không ở đâu xa cả, em ngồi trước cửa nhà tôi, co gối chờ đợi. Em mặc môt chiếc váy màu be nhạt lấp lánh bờ vai với thắt lưng to bản màu mahogany. Bữa tối với đồng nghiệp khiến tôi về nhà hơi trễ, không biết em đã chờ được bao lâu rồi. Chỉ cần thấy em, tim tôi đã đập toán loạn. Vậy là cảm giác của tôi chính xác. Mà chính xác hay không tôi cũng mặc.
Tôi luống cuống mở khóa, mời em vào nhà. Em ngồi xuống sofa, dè dặt nhìn quanh như lần đầu tiên bước vào, cẩn thận quay lưng, như để xác minh chiếc giường đó, hình ảnh đêm trước vẫn còn đó. Tôi pha hai cốc trà lựu nóng, để sự im lặng vang lên tự nhiên. Tôi và em còn nhiều thời gian. Sẽ ngồi cạnh nhau, trò chuyện. Rồi tôi sẽ biết em tên là gì, sẽ biết em ở đâu, làm gì, sẽ biết có thể đi đâu để GẶP em lần tiếp theo. Tôi nhìn thấy gã đứng trong góc tưởng tượng, hơi nhếch miệng cười, rồi bỏ đi.
Khi tôi quay sang, em đang ngả người, dựa đầu nghiêng hẳn một bên, mắt nhắm nghiền. Lần đầu tiên, vậy mà cảm giác quen thuộc tới mức tôi thoáng nghĩ em đã thuộc về nơi này, em thuộc về chiếc sofa này, hay chiếc sofa này thuộc về em, từ lâu lắm rồi.
Tôi đặt cốc trà trên bàn, ngồi xuống cạnh em. Em hơi mở mắt, tay vươn ra bám lấy cánh tay tôi, để chuyển điểm tựa sang sang vai. "Mùi trà dễ chịu quá" - em hơi mỉm cươi, nói nhẹ. "Em có thể đến đây và uống trà, lúc nào cũng được" - Tôi vòng tay xuống eo em, hơi hướng đầu về phía tóc tơ bên cạnh, hít một hơi dài. Rồi tôi cảm thấy người em lại run lên. Em đang khóc. Tôi nắm lấy tay em, đan lại siết chặt. Tôi muốn hỏi làm sao em khóc nhưng có thể em không nói, hoặc ngay khi em nói tôi cũng không hiểu, và rồi em sẽ nhận ra tôi chỉ là người lạ, sẽ vội vã bỏ đi và không để lại gì nữa. Tôi còn chưa biết tên em. Không được. Tôi giữ em chặt hơn, để tay vuốt ve bờ vai mảnh và cánh tay mềm. Em vẫn khóc. Tôi hôn lên trán em, hôn lên mắt em, hôn lên nước mắt vỡ tan chưa kịp thành giọt rơi xuống. Không eyeliner, không mascara, em xinh đẹp mộc mạc, mỏng manh và yếu đuối. Vẻ như chạy đến đây, vẻ như để ở cạnh tôi như thế này là một sự trốn thoát cần sự can đảm không tưởng.
Tai tôi ù đi khi biết em sắp tổ chức đám cưới (Ảnh minh họa)
Em vòng tay qua cổ tôi, áp má nóng hổi sát cánh mũi. Tôi không ngại ngần nữa, hôn em cuống quýt, thiết tha bù cho nỗi ám ảnh đã không thể đặt tên. Tôi bế bổng em lên đùi mình, cảm thấy nỗi buồn vô cớ xâm chiếm. Trời đã gần về đêm, hơi se lạnh và nhiều gió. Có lẽ em sẽ ở lại đây. Có lẽ tôi sẽ được ôm em thêm đêm nữa. Có lẽ gã rồi sẽ nói đây là một cuộc tình chóng vánh sẽ có kết cục điển hình. Nhưng lần này thì khác. Lần này sẽ khác. Tôi sẽ cố gắng để mọi thứ thật chậm, thật từ từ. Tôi sẽ không để em khóc như thế này. Tôi sẽ yêu em bằng sự dịu dàng hết mức có thể. Nhưng tại sao, tất cả suy nghĩ tương lai như thế, ngay từ lúc xuất hiện, đã có cảm giác buồn bã đến vậy?
"Lần trước, em bỏ đi lúc anh còn đang ngủ và quên legging ở đây" – Tôi chỉ cánh tay về phía sofa, thì thầm vào mái đầu nhỏ của em. Tôi có cảm giác em cười, mắt lấp lánh...
- Anh đến quán bar hôm sau nhưng không biết tên em, không biết số điện thoại của em"…
Em quay lại, ngước nhìn tôi, đặt một nụ hôn thật khẽ lên môi, khóe miệng, rồi mũi tôi.
- Em không định nói cho anh biết tên em?" – Tôi đùa mơ hồ, nắm lấy cổ tay em.
- Em cũng có biết tên anh đâu? - Em khoanh vùng sự thật thản nhiên, nhấc người dậy, vươn tay lấy chiếc áo lót cuối giường.
- Trời vẫn còn tờ mờ tối, em đã định đi rồi sao? - Tôi vòng tay ôm qua eo em, kéo lại sát mình. "Nhưng thật không công bằng, em biết nơi anh ở, em biết có thể tìm anh ở đâu".
Em quay lại, khuôn mặt đã biến đổi, trở nên dưng dửng xa cách. Em nhấc tay tôi ra, đứng dậy mặc váy, rồi đi về phía nhà tắm, sửa lại nếp tóc.
Tôi bật người dậy, nhìn quanh:
- Nếu em không cho tôi biết tên, thì tôi cần ít nhất là số điện thoại.
Không thấy máy em đâu cả. Tôi khoác tạm chiếc áo choàng tắm treo gần đấy, bước lại phía em.
- Em không mang di động theo mình đâu, anh đừng tìm vô ích. - Em tránh ánh nhìn tôi, cúi xuống lấy chiếc clutch nhỏ tới mức khó tin.
Tôi theo em đến cửa, bám lấy cánh tay em níu giữ. Em quay lại, chỉ trong một thoáng duy nhất, mắt em trở nên hiền khô, kéo cổ tôi xuống, ôm ghì, môi ấm ngấm vào da giây lát.
- Em xin lỗi! - em nói rồi vội vã lao xuống cầu thang. Tiếng cộc cộc của gót giày khô khốc vang lên. Tôi dựa vào tường, nhắm mắt lại. Giá mà có một điếu thuốc.
Tôi tưởng tượng mình như những nhân vật trong bộ phim, hay clip ca nhạc, hối hả đuổi theo cô gái yêu thương. Nhưng lý do níu kéo em, tôi không có. Tôi và em không cãi nhau, không yêu đương thắm thiết, không phát hiện ra sự thật khủng khiếp, không có lấy một điều gì để mâu thuẫn.
- Cô ấy đến đây vì cậu không biết cô ấy là ai. Giờ cậu muốn biết nên cô ấy phải đi. Cậu sợ phải nghĩ như thế đúng không? - Gã xuất hiện từ bao giờ, khoác tay lên vai tôi nặng trịch.
Tôi lảo đảo bước vào phòng, tắt đèn trong nhà tắm, rồi ngã lăn ra giường. Ngoài trời chỉ hơi lờ mờ xanh xám. Tôi mệt đến mức chẳng buồn bịt miệng gã lại. Gã thi thoảng nói, thi thoảng im lặng, đầu óc tôi chỉ ngập suy nghĩ về em. Thôi được rồi, ngủ tiếp đi, ngay mai xong việc chúng ta sẽ đi tìm cô ấy. Tôi nghe tiếng thở dài trong ý nghĩ vậy, thiếp đi lúc nào không biết.
Ngày hôm sau tôi quay lại quán bar. Ngoài chỗ đó, tôi chưa nghĩ được chỗ nào khác.
Cậu bartender đã đứng ở trong quầy, người đung đưa theo nhạc Maroon 5. Mới giờ ăn tối, quán vẫn còn vắng khách. Cậu nhìn tôi, vòng tay lau những miệng ly trong suốt lấp lánh rồi khéo léo đưa trên giá trước mặt, động tác không hề thay đổi tốc độ. Cậu hơi hất cằm, ra hiệu cho tôi ngồi xuống. Tôi gọi một chai bia, nhìn tay cậu, nhìn những dải viền ly xếp đều, ánh tia phản quang kỳ dị từ chiếc đèn chia ống nhỏ nhiều màu xoay xoay trên trần. "Hôm qua cô ấy tới đây cùng bạn, bạn cô uống bia nhưng cô chỉ uống nước có ga. Em đoán cô ấy tìm anh nên đã nói anh có đến chờ vài hôm trước. Rồi cô ấy tắt điện thoại, đưa cho cô bạn và chạy đi. Anh gặp cô ấy không?".
Tôi lắng nghe chăm chú, lời cậu như chạy theo một luồng âm thanh riêng, tách biệt khỏi tiếng điện tử hỗn độn, chảy vào tai tôi tĩnh lặng. Tôi nhìn cậu ấy đang chờ xác minh cho câu hỏi của mình, đặt chai bia xuống, rồi chầm chậm lắc đầu. Mọi chuyện quá mệt để kể thành lời.
- Cậu biết tên cô ấy không?
– Em có nghe bạn gọi cô ấy là Minh?
Vậy tên em là Minh, nghe rất hợp với khuôn mặt thanh tú.
- Nhưng này... - cậu bartender cắn môi, hơi do dự. - Em nghĩ có một chuyện anh không biết…
- Tôi vẫn nghe cậu nói.
- Anh có biết cô Minh ấy, sẽ tổ chức đám cưới tuần này không?
Đồng tử mắt tôi giãn ra, căng thẳng.
- Chính xác là tôi biết như vậy, dù không cần nhìn.
Cậu bartender cười nụ cười kiểu xin lỗi, em rất tiếc, khẽ nhún vui và bỏ đi.
Tai tôi ù đi bởi tiếng nhạc. Luồng âm thanh để nghe những thông tin về em kia, trong mỏng như pha lê, vỡ tan không chút ngần ngại khi sự thật kéo theo chạy vào bán cầu não. Tai trái tôi đau nhói, ngón tay út hơi giật giật. Góc đèn led xanh khu bày rượu phía trước trở nên bất định. Theo dõi tôi như một sinh vật xa cách, ngăn bởi hàng rào tưởng tượng trong vườn thú. Tôi mở mắt, đặt tiền lên bàn, rồi lao ra ngoài.
Dù có cố gắng làm mình say nhưng mọi thứ chẳng cần đến sự tỉnh táo, cũng trở nên thẳng tắp như con đường lát đá không người. Anh có biết trong từ điển oxford, gin có nghĩa là cạm bẫy, còn tonic là một loại thuốc làm người ta cảm thấy khỏe mạnh và đầy đủ không.
Giọng em mềm ướt bên tai. Anh có biết Bukowiski từng nói người ta uống rượu một là để ăn mừng chuyện tốt, hai là để quên chuyện không tốt và ba là làm xảy ra chuyện gì đó. Anh uống một lần để quen em, lần thứ hai để ăn mừng với em, lần thứ ba là để quên em. Ai cũng thế cả thôi. Em cười nhạt.
Những lời em nói, những điều em kể lúc đó tôi tuyệt nhiên không cảm thấy sự chua chát cay đắng gì, chỉ là sự trải nghiệm cẩn thận và sự thật dĩ nhiên, như đọc lại lời viết tựa cho một quyển sách. Giờ thì vang vọng lại, thấm nỗi buồn tận cùng của mối tình một đêm. Hoặc chỉ tôi cảm thấy thế thôi. Em thì ổn, sắp lấy chồng cơ mà. Em tìm đến tôi vì gì? Vì stress, hay đơn giản là vì nuối tiếc thời độc thân chỉ có đếm từng ngày? Nên vì thế, tôi không biết gì hết, những đoạn hội thoại hấp dẫn cuốn tôi vào em không cho tôi biết gì về em. Lồng ngực tôi như bị ép lại, đau đớn như bị ai đó buộc vào một tảng đá thả xuống biển sâu, chầm chậm tháo bình dưỡng khí ra, đặt tôi nụ hôn sâu rồi người ta bỏ lên bờ, sống một cuộc đời hạnh phúc với người khác.
Không, bình tĩnh nào, tôi hít thở một hơi sâu. Chỉ là tình yêu một đêm, người ta không thể yêu nhau chỉ sau một đêm. Mình không thể yêu cô ấy sau một đêm. Mình có thể yêu cô ấy với tất cả những gì mình biết, nhưng không phải là tất cả của cô ấy. Mọi thứ đều có lý do. Cô ấy đến và đi đều có lý do. Thế thôi. Chấm hết. Đừng nghĩ nữa.
Tôi đã nghĩ gã sẽ cười nhạo tôi. Cười vào huyễn tưởng hôm qua vẫn còn ấm. Nhưng không, gã thậm chí không xuất hiện.
Sau đêm định mệnh ấy, cô gái đã để lại cho chàng trai một vết thương lòng quá lớn. Nhưng liệu rồi, sau cuộc gặp gỡ lần thứ hai, thứ ba và biết được tình cảm của chàng trai dành cho mình, liệu cô gái có còn ý định làm đám cưới với người yêu... hay sẽ trở thành cô dâu chạy trốn? Mời các bạn hãy theo dõi phần tiếp theo vào lúc 15h00 ngày 19/12/2012 nhé!