Đêm tàn của những đau thương (P.14)

Dính dáng đến anh là sai lầm duy nhất của cô, cô sẽ không để sai lầm sinh thêm sai lầm khác.

Ngày hôm sau, khi tỉnh dậy, trong lòng Hoàng cảm thấy hao hụt rất nhiều. Không biết cảm giác này xuất phát từ đâu, nhưng trong trí nhớ, lại loáng thoáng cảm nhận được đớn đau. Đớn đau nơi nào không rõ, nhưng đầu anh thì nhức như búa bổ.

Quay sang bên cạnh, thấy dưới đất nệm đã cất gọn, Diên Vỹ chắc đã đi từ lâu. Bất chợt thấy tờ giấy cô đặt trên chiếc bàn để đèn ngủ, anh cầm lên, môi nở nụ cười mang vài phần cảm tạ và áy náy.

“Trà giải rượu đun rồi, uống nhé! Tay bị thương, nhớ băng đấy!”

Tay?

Anh nhìn bàn tay mình, quả có vết thương thật, hình như là vết cắm của thủy tinh. Cúi xuống ga trải giường, thấy có máu, cũng không nghĩ ngợi gì nhiều. Chỉ thấy áy náy vì chắc đêm qua đã đập phá không ít đồ.

Anh không nhớ về ngày hôm qua một cách trọn vẹn. Chỉ nhớ lúc mình ngồi ở bar, thì Thiệu Thiên gọi đi uống rượu, anh cũng nói luôn cho Thiệu Thiên biết mình ở đâu. Không nhớ anh uống bao nhiêu chén, nhưng anh nhớ có một cú điện thoại gọi đến khiến tình cảm của anh về cha mẹ cùng Tuyên vỡ vụn.

“Hoàng à, là mẹ đây.”

“Mẹ ạ? Mẹ gọi có việc gì không?” Hoàng ngạc nhiên khi nghe giọng người gọi đến. Anh ngừng uống rượu giây lát rồi đi ra ngoài nói chuyện.

“Chả là chuyện bữa ăn… mẹ xin lỗi vì không ngăn cản Thư.”

“Mẹ à” mai mỉa, Hoàng cười “Mẹ đâu có lỗi, dì ấy mới là người có lỗi. Mẹ không cần xin lỗi con. Con mới cần xin lỗi.”

“Không, là mẹ không… Nhưng…” - Bà ngập ngừng.

“Dạ, mẹ nói đi!” - Hoàng dịu giọng, dù sao đó cũng là mẹ anh, người mẹ anh yêu thương và muốn bên cạnh biết bao lâu nay. Anh có thể bình an nói chuyện với bà thì đau đớn chiều nay chắc chắn sẽ tan biến.

Con à… con thật sự không thể cùng Diên Vỹ sinh một đứa con được sao?”

“Mẹ nói gì cơ?” - Mặt anh tối sầm, yêu thương cùng kính mến vừa nãy chỉ bởi câu nói này mà thành hư không.

“Mẹ muốn có cháu, Diên Vỹ cũng là cô gái mẹ chọn cho con. Mẹ biết thế này là quá đáng, nhưng nếu con không làm được, có thể dùng đến các biện pháp y khoa hiện đại.”

“Ý mẹ là thụ tinh nhân tạo?” - Anh gằn giọng, nửa muốn buông tiếng cười trống rỗng, lại nửa muốn hét vào mặt bà.

“Phải…”

“Xin lỗi mẹ, con không nghĩ, chưa bao giờ con nghĩ rằng, mẹ có thể tàn nhẫn đến thế.” Anh dập máy. Không nói không rằng lẳng điện thoại vào tường. Anh muốn hét, muốn đánh nhau, muốn gây gổ. Mẹ không biết Diên Vỹ còn là con gái, bà có thể giết chết sự trong trắng của cô chỉ để sinh con cho anh ư? Sinh cháu cho họ ư?

Anh và cô muốn giải thoát cho nhau. Anh không biết lí do gì cô lại đòi ở bên anh một năm. Cho đến cách đây mấy ngày anh mới biết cô chỉ ở bên anh một năm, họ sẽ thoát khỏi nhau, anh không cần biết lí do, chỉ cần có thể vui vẻ tạm biệt và nói hẹn gặp lại là đủ rồi. Bây giờ, mong muốn giữa anh và cô sẽ nảy sinh ra một đứa con, buộc trách nhiệm của cả hai vào với nhau ư?

Anh không thể!

Không thể.

Trên tất cả...

Anh đau đớn vì chính mẹ cũng đã quay lưng lại với linh hồn của mình.

Hoàng mân mê tờ giấy một cách vô thức. Đêm hôm qua, cuộc điện thoại lạnh lẽo, tất cả đều là thứ khiến anh đâm đầu vào rượu. Chỉ là rượu không đủ để quên.

---

Vỹ cầm viên thuốc tránh thai khẩn cấp một lúc, rồi cười nhạt. Đem thuốc vào miệng rồi nuốt xuống, cô cay đắng khóc thầm. Dính dáng đến anh là sai lầm duy nhất của cô, cô sẽ không để sai lầm sinh thêm sai lầm khác. Nếu như vì sai lầm của ngày hôm qua mà cô mang thai, cô không thể, không thể làm được. Ràng buộc anh một năm, đối với cô mà nói đã là cả một cực hình rồi.

Nếu như sinh ra đứa nhỏ, để nó ngơ ngác giữa cuộc đời, hỏi cô ngây thơ rằng “Bố đâu?” cô không thể chịu nổi, cũng không biết phải làm thế nào.

Đêm tàn của những đau thương (P.14) - 1

Ràng buộc anh một năm, đối với cô mà nói đã là cả một cực hình rồi (Ảnh minh họa)

Cô khát khao có một đứa con nhưng không phải với anh. Không phải với người đàn ông suốt đời chỉ có thể yêu một người đàn ông khác. À không, phải là không thể với người cô yêu mà không yêu cô thì đúng hơn. Trách nhiệm cùng mối liên hệ huyết thống sẽ tước đi tất cả. Tự do, tình yêu, và hy vọng.

Cô chọn từ bỏ còn hơn là chìm đắm trong những ảo tưởng của mình.

Nuốt viên thuốc xuống, cảm thấy bản thân nhẹ hẫng.

Thật may cô chưa có con. Cô sẽ không cảm thấy tội lỗi, chỉ là ngăn cản thời gian sinh linh bé bỏng của riêng cô đến muộn chút xíu thôi mà.

Cô quyết định dù thế nào thì mấy ngày nữa cũng nên đi kiểm tra lại. Cẩn tắc vô ưu.

Thời gian không nhanh không chậm đi qua.

Về đến nhà đã hơn 8h tối.

“Hôm nay anh không đi làm à?”

“Còn đau đầu, xin lỗi, hôm qua tôi làm loạn phải không?”

“Đi uống nước, tiện tay gạt sạch đồ đạc. Tôi biết ơn anh lắm.”

“Hầy, xin lỗi rồi mà, cả chuyện chiều qua nữa, bữa ăn…”

“Bỏ đi, tôi cũng đâu phải vợ anh thật đâu.”

Cô thủng thẳng đáp. Không nhận ra trong giọng nói mình phảng phất chua cay. Đối phương là anh cũng không nhìn ra khác biệt. Cô luôn luôn xa cách. Giữa cô và anh, khoảng cách là thứ thiết yếu nhất.

Hoàng tự nấu bữa ăn cho mình. Bấy lâu nay, luôn là cô nấu, nhưng hôm nay cô không xuống bếp. Cũng không về phòng ngủ,mà lại thu lu trong thư việc. có gọi cửa cũng chỉ nghe cô nói anh cứ ăn trước.

Ngồi trong phòng, cô thật sự cảm thấy mệt mỏi. Cơn đau nhức chưa tan, cô lại quá mỏng manh. Lúc nãy tắm mới nhận ra cổ tay mình có vết bầm, tím lại, tụ máu thành một màu xám ngoét xấu xí.

Vỹ không ngại xấu, chỉ ngại nghe anh hỏi.

---

Lại hai tuần trôi qua.

Tần ngần đứng trước hiệu thuốc, cô không chắc mình nên mua que thử không. Dù đã uống thuốc, nhưng dẫu sao vẫn cần kiểm tra lại.

Mang theo chiếc túi đen đựng 3 que thử, cô vào WC trong khách sạn gần đó rồi kiểm nghiệm.

“Một vạch! May quá!” - Gục mặt xuống tay, cô thở phào. Tóc xõa xượi che đi gương mặt cau lại, không biết tâm trạng của cô đau đớn hay hạnh phúc. Nhưng quả thật lòng cô thanh thản.

Giống như nếu cô có đứa nhỏ, nó sẽ là một mối nợ lương duyên cay đắng nhất vậy.

Bước ra khỏi WC, bất thần, cô sững bước.

Người vừa bước vào, có phải là Du không? Trái tim cô mach bảo rằng đó là cậu, mà không, vóc dáng cao ráo mảnh khảnh, cùng mái tóc chỉn chu đó chính xác là cậu. Quần áo đôi chút xộc xệch nhưng bước đi chắc và chậm đó chỉ có mình cậu.

Cô muốn tiến đến rồi hỏi cậu tại sao lại ở đây, vừa dợm bước, lại quyết định đứng lại. Vì ngay phía sau Du, Vỹ thấy Hoàng.

Tiếng lòng lại rơi tõm xuống vực sâu không đáy, đau buốt lan toàn thân. Vỹ mỉm cười.

Phải rồi… cô mới là người nói sẽ để anh tìm Du.

Chỉ là, có phải lúc này hay không?

Xem thêm các bài viết liên quan:

Đêm tàn của những đau thương (P.13)

Đêm tàn của những đau thương (P.12)

Đêm tàn của những đau thương (P.11)

Đêm tàn của những đau thương (P.10)

Đêm tàn của những đau thương (P.9)

Đêm tàn của những đau thương (P.8)

Đêm tàn của những đau thương (P.7)

Đêm tàn của những đau thương (P.6)

Đêm tàn của những đau thương (P.5)

Đêm tàn của những đau thương (P.4)

Đêm tàn của những đau thương (P.3)

Đêm tàn của những đau thương (P.2)

Đêm tàn của những đau thương (P.1)

Chia sẻ
Gửi góp ý
Lưu bài Bỏ lưu bài
Theo B.T ([Tên nguồn])
Đêm tàn của những đau thương Xem thêm
Báo lỗi nội dung
GÓP Ý GIAO DIỆN