"Để anh nuôi con, em hãy lấy chồng mới đi!"
Cô òa khóc, ôm chặt lấy anh. Anh xoa đầu cô nhẹ nhàng, như hàng chục năm nay anh vẫn luôn xoa đầu cô như vậy.
Khi anh và cô lấy nhau, cả hai đều nghĩ rằng mình sẽ sống thật hạnh phúc bên nhau đến cuối đời. Ấy thế mà không, nhiều biến cố xảy ra khiến họ bị chia cách và chẳng thể nào tìm lại được sự đồng điệu trong tâm hồn.
Họ cố gắng sửa chữa, hàn gắn để mọi thứ lại được như ban đầu nhưng vô ích. Trái tim họ không còn rung lên vì nhau nữa mà bắt đầu hướng tới những nhịp đập dành cho người khác. Họ hiểu rằng họ đã hết yêu.
Nếu một đôi tình nhân hết yêu, chia tay là giải pháp duy nhất. Nhưng khi một đôi vợ chồng hết yêu, chuyện trở nên phức tạp hơn nhiều. Họ có đứa con, có gia đình hai bên và nhiều mối liên hệ dài dòng. Những điều này khiến cho anh và cô chẳng dám bước tới quyết định ly hôn. Họ sống vật vờ bên nhau, cô đơn trong chính căn nhà của mình và lúc nào cũng cảm thấy ngạt thở.
Cô cảm thấy có lỗi khi gặp và quen người đàn ông khác. Dù cô biết tình yêu giữa cô và chồng đã chết rồi nhưng cô vẫn thấy mình là người đàn bà tội lỗi vì đã ngoại tình.
Cô ấy xứng đáng được hạnh phúc, dù ở bên tôi hay bên anh (Ảnh minh họa)
Cô chưa từng đi quá giới hạn, cô chỉ cho phép mình nhớ nhưng người ta, lo lắng cho người ta nhưng chỉ thế thôi cũng đủ khiến cô thấy mình có lỗi ghê gớm.
Cô ép mình phải quên đi anh ấy, điều đó làm cô khổ sở. Cô ăn không ngon, ngủ không yên, nước mắt lúc nào cũng như chỉ chực trào ra. Cô đã yêu người đàn ông đó, một người cô không nên yêu, một người mang cho cô sự ấm áp mà từ quá lâu rồi cô không còn cảm nhận.
Nhưng bỏ tất cả để đến bên người đàn ông ấy thì cô không nỡ. Vì cô hiểu chồng cô cũng đang phải chịu đựng sự gò ép này, vì cô hiểu vợ chồng cô đều đã thống nhất tiếp tục sống bên nhau để không làm khổ con. Cô hiểu nên cô càng thêm đau lòng. Cô ghét chính bản thân mình.
Anh nhìn thấy hết tâm can cô. Và khi thấy cô cứ ngày một héo úa, mỏi mòn, anh quyết định mình phải làm gì đó. Anh giấu cô âm thầm làm hết mọi việc. Anh gặp bố mẹ hai bên, anh gặp bạn bè chung và anh tìm một ngày trời thật đẹp để trò chuyện với đứa con 8 tuổi về việc bố mẹ nó không còn yêu nhau và muốn chung sống với nhau nữa.
Anh làm từng thứ một thật tỉ mỉ, cẩn thận để cô không phát hiện ra và càng thấy có lỗi. Anh biết cô lắm chứ, anh biết nếu anh để lộ ra dù chỉ một chút cô sẽ giãy nảy lên và làm những việc ngu ngốc để không cảm thấy dằn vặt và áy náy.
Thế rồi anh tìm đến người đàn ông đó, cuộc trò chuyện kéo dài cả buổi chiều và hết đến 2 bao thuốc lá.
- Cô ấy xứng đáng được hạnh phúc, dù ở bên tôi hay bên anh, anh hiểu chứ?
Người đàn ông đó gật đầu. Anh mỉm cười và bước đi.
Tờ đơn ly hôn được để ngay ngắn trên bàn, cô mở to đôi mắt mình bối rối.
- Đừng nghĩ gì cả, chỉ là một điều quan trọng em có thể làm cho cả hai ta, ngay lúc này.
- Nhưng còn…
- Anh lo liệu đâu vào đó rồi. Anh là đàn ông, để anh nuôi con, em hãy lấy chồng mới và sống thật hạnh phúc đi!
Cô òa khóc, ôm chặt lấy anh. Anh xoa đầu cô nhẹ nhàng, như hàng chục năm nay anh vẫn luôn xoa đầu cô như vậy.
Sau hôm nay, họ không còn là vợ chồng nữa. Thế nhưng họ vẫn sẽ tiếp tục yêu thương và trân quý nhau, trên mọi bước đường sau này.