Đâu có ai cấm tôi yêu anh?
Tôi thấy mình quá nhỏ bé, tầm thường trước tình yêu của họ. Nhưng đâu có ai cấm tôi yêu anh?
Tôi không phải con gái nhà giàu nhưng tôi là con gái cưng của ba mẹ tôi. Ngay từ khi lọt lòng, tôi đã là nàng công chúa của gia đình. Tôi không nhớ có điều gì tôi muốn mà ba mẹ và các anh không chiều theo. Ngay cả lúc công việc kinh doanh của gia đình gặp khó khăn thì những ưu tiên hàng đầu của tôi về ăn, mặc, ở, đi lại, học hành cũng không suy suyển.
Lớn lên trong vầng hào quang đó, tôi chưa bao giờ nghĩ đến hai chữ thất bại. Mãi cho đến khi tôi gặp Khánh. Người đàn ông ấy về làm trợ lý cho giám đốc công ty trong sự ngưỡng mộ của nhiều người. Có tôi trong số ấy.
Ngay từ lần chạm trán đầu tiên, tôi đã bị chinh phục bởi nụ cười thân thiện, ánh mắt trong trẻo của anh. Những ngày sau, tôi cứ bị bóng hình anh ám ảnh. Thật lòng, chưa bao giờ có người đàn ông nào làm cho tôi bận tâm như vậy. Tôi quyết định phải “hạ gục” anh, phải có anh trong cuộc đời này.
Thế nhưng ngay từ bước đầu tiên của kế hoạch là mời anh đi ăn với mọi người trong công ty đã thất bại. Anh cười: “Tiếc quá, hôm nay anh có hẹn. Xin khất mọi người lần sau vậy”. Tôi tò mò không biết anh hẹn với ai. Lần thứ hai là sinh nhật anh. Mọi người kéo lên phòng chúc mừng và mời anh đi ăn trưa, anh lại nhẹ nhàng từ chối: “Anh phải ăn cơm với gia đình. Cám ơn mọi người”.
Tôi bắt đầu bực bội. Tôi là trưởng phòng nhân sự nên lý lịch anh tôi nắm rõ. Anh chưa có vợ con gì, ba mẹ lại ở nước ngoài, sao lại suốt ngày bận bịu chuyện gia đình như vậy? Tôi quyết định phải theo dõi xem anh đi đâu, làm gì.
Cuối cùng thì tôi cũng phát hiện anh hay tới lui một căn nhà trong con hẻm nhỏ ở đường Lý Chính Thắng. Ngôi nhà ấy là của một cô giáo dạy đàn piano. Điều làm tôi bất ngờ nhất là cô giáo ấy bị tật hai chân, phải ngồi xe lăn.
Tôi vẫn chờ đợi, vẫn hi vọng, vẫn không thôi thương tưởng người đàn ông ấy (Ảnh minh họa)
Khánh hay đến đó nghe cô giáo đàn, thỉnh thoảng anh đẩy xe đưa cô đi dạo quanh xóm. Tôi hỏi mọi người chung quanh thì người ta bảo Khánh là người yêu của cô giáo. Họ yêu nhau cả chục năm rồi, từ khi đôi chân cô giáo còn lành lặn. Thế nhưng họ chưa kịp làm đám cưới thì cô giáo bị một chứng bệnh lạ, hai chân bị teo cơ, mới đầu cô còn chống nạng, sau đó thì không đi được nữa, phải ngồi xe lăn.
Người ta kể về cô giáo dạy đàn rồi kể về người yêu của cô. Họ bảo cô không đồng ý cưới, còn người yêu cô thì nhất quyết ở vậy chẳng yêu ai… Tôi nghe, bất giác thấy xốn xang trong lòng. Lẽ ra khi biết Khánh đã có người yêu và một lòng chung thủy với người ấy thì tôi phải thôi ý định theo đuổi anh, đằng này tôi lại càng si mê anh, thương tưởng anh không nguôi.
Rồi Khánh cũng nhận ra điều đó. Anh chủ động hẹn tôi đi uống cà phê. Ân cần với tôi như một người anh đối với đứa em dại khờ của mình, anh nhẹ nhàng bảo: “Em còn trẻ và rất giỏi, có biết bao nhiêu người muốn được em để mắt tới, hãy mở lòng ra, em sẽ tìm được hạnh phúc”.
Nhưng tôi lắc đầu: “Nếu thế thì tại sao anh vẫn yêu chị Hương Giang dù biết tình yêu của hai người không có kết thúc?”. Khi nghe tôi nhắc đến tên cô giáo dạy đàn, anh thoáng ngạc nhiên: “Em biết rồi sao?”. Tôi gật đầu: “Em còn biết cả chuyện bệnh của chị ấy không thể chữa khỏi và chị ấy có thể chết bất cứ lúc nào…”.
Tôi nói mà không dám nhìn vào mắt anh. Bất giác tôi nghe giọng anh rung rung: “Nếu Hương Giang còn sống một ngày thì anh còn yêu thương cô ấy một ngày… Em đừng nghĩ rằng đó chỉ là lòng thương hại. Hoàn toàn không phải như vậy...”.
Rồi anh kể khi anh chọn con đường ở lại, không theo gia đình ra nước ngoài định cư, trong một thời gian dài, chỗ dựa duy nhất của anh là Hương Giang. Thậm chí, có những lúc anh buồn bã, vật vờ, suốt ngày say xỉn thì chị chính là người ở bên cạnh chăm sóc, an ủi, vỗ về, dựng anh đứng lên. “Nếu em nghĩ anh thương hại cô ấy tức là em quá xem thường anh…”- giọng Khánh nghèn nghẹn.
Bất giác tôi thấy mình quá nhỏ bé, tầm thường trước tình yêu của họ. Nhưng đâu có ai cấm tôi yêu anh? Tôi không giải thích được tình cảm của mình nhưng tôi biết chưa từng và sẽ không có ai cho tôi sự cảm mến, yêu thương, kính phục như anh.
Tôi không dám thừa nhận mình thất bại dù rằng sau bao nhiêu hi vọng, tôi chẳng có gì trong tay. Tôi thật lòng không mong đợi ngày Hương Giang chết đi bởi tôi biết đó sẽ là ngày đau đớn nhất đối với anh. Thế nhưng tôi vẫn chờ đợi, vẫn hi vọng, vẫn không thôi thương tưởng người đàn ông ấy. Đôi lúc tôi không hiểu mình đúng hay sai, tỉnh táo hay điên khùng khi lại tin tưởng, chờ đợi một điều mà mình không biết sẽ đến hay không…