Cuộc phiêu lưu tình ái của chàng giám đốc trẻ (P.4)

Tôi hôn cô ấy, nụ hôn mạnh bạo chà sát lên bờ môi người con gái tôi đã từng yêu thương...

Câu chuyện kể về mối tình 7 năm giữa anh chàng giám đốc điển trai và Ngọc Mẫn. Họ gặp nhau trong một đêm bão tuyết tại nước Ý. Nhưng anh vẫn không tìm thấy sự đồng điệu bên người con gái suốt ngày "đầu ấp tay gối" này.

Khi trở về Việt Nam, anh bất ngờ bắt gặp Trang Anh - cô gái xinh đẹp đang điều trị ở viện tâm thần.

Và "cuộc phiêu lưu tình ái" của anh bắt đầu...

Tôi và Trang Anh đi thử đồ mặc trong lễ thành hôn. Trong chiếc váy trắng tinh khôi, cô ta thật hoàn hảo, nét đẹp có thể chạm tới tận đáy trái tim bất cứ gã đàn ông nào nhìn thấy ngay phút giây này.

Nhưng, người con gái đang đứng cạnh Trang Anh, nét đẹp nhẹ nhàng với mái tóc xoăn bồng kia, chẳng phải là Mẫn sao? Cô ấy đang khóac trên mình chiếc váy ren hồng điệu đà, duyên dáng. Và cô ấy đang mỉm cười với một người đàn ông khác không phải tôi.

- Này anh, lại đây với tôi, chúng ta chụp ảnh nào. - Trang Anh gọi tôi, gọi luôn cả Mẫn và người đàn ông lạ đó.

- À, quên mất, giới thiệu với anh đây là Jack, anh trai tôi. Còn cô gái mặc váy hồng là bạn gái anh ấy - Ngọc Mẫn. Họ là phù dâu và phù rể trong bữa tiệc của chúng ta.

Tôi thóang nhìn Mẫn, nhìn thấy cả sự ngại ngùng lần đầu tiên cô ấy dành cho tôi. Chúng tôi vờ như không quen biết, gượng gạo chụp vài ba kiểu ảnh với nhau. Cô ấy không còn thuộc về tôi, cô ấy không dành riêng cho tôi, cô ấy đã thuộc về một người khác. Sự thật chua chát ấy khiến tôi bỗng thấy khó thở.

Cô ấy đang được chăm sóc, đang được yêu thương và không phải lo âu đủ điều như khi ở cạnh tôi. Còn tôi thì chỉ cảm thấy trái tim mình như đang rỉ máu. Trong một giây nào đó, tôi thật sự rất hạnh phúc khi nhìn thấy cô ấy lần đầu tiên kể từ ngày xa cách. Nhưng ngay lập tức, mọi thứ thật tệ hại và bản thân tôi cũng thật thảm hại.

Cuộc phiêu lưu tình ái của chàng giám đốc trẻ (P.4) - 1

Mẫn đã trở thành một điều gì đó quá xa xôi với tôi (ảnh minh họa)

Chúng tôi chạm mặt nhau, cô ấy chỉ khẽ cười rồi lảng tránh. Tôi muốn hỏi cô ấy rất nhiều điều kể từ ngày hai đứa xa nhau. Nhưng tất cả đều không thể nữa rồi... bởi, giữa chúng tôi đã có những giới hạn cho nhau. Sự thật, chúng tôi chỉ là người yêu cũ, sự thật là tôi không giữ cô ấy, sự thật là tôi muốn thử tình yêu của mình và giờ đây, tôi đã mất cô ấy.

- Anh sao vậy, gặp họ đường đột quá nên không quen sao?

- Ồ, cậu cứ thoải mái đi nhé, chúng ta sẽ sớm thân nhau thôi! - Jack cụng ly rượu rồi luồn bàn tay qua eo Mẫn đầy tình tứ. Phút giây ấy, tôi chỉ muốn chạy đến kéo Mẫn về phía mình, không cho bất cứ ai động chạm đến người con gái đã từng là của riêng tôi.

Mẫn cầm ly rượu lên hướng về phía tôi :

- Chúc mừng hạnh phúc của anh và cô ấy.

- Sao lại là anh và cô ấy, nghe như kiểu hai người quen nhau vậy.

- Ồ không, chúng tôi gặp nhau lần đầu tiên nhờ Trang Anh mà! - Jack xen vào.

- Hai người bao giờ sẽ kết hôn? Trang Anh hỏi. 

- Sớm thôi, tùy vào Mẫn cả, em thuyết phục cô ấy đi! - Jack lại cười hạnh phúc.

Sau bữa tối, chúng tôi tách ra. Tôi đưa Mẫn về vì tiện đường và vì Jack có việc gấp phải quay lại Ý ngay trong đêm, còn Trang Anh thì dĩ nhiên không bao giờ muốn tôi đưa cô ta về.

- Em có muốn về nhà anh? 

- Chúng ta đâu còn là của ngày trước nữa anh! - Mẫn nhìn tôi tỏ rõ sự ngạc nhiên.

- Em và Jack quen nhau lâu chưa?

- Cũng được khoảng hai tháng rồi anh.

Tôi và Mẫn chẳng thể nói gì hơn ngoài vài ba câu sáo rỗng. Tôi cũng chẳng hiểu nổi bản thân nữa. Tôi hôn cô ấy, nụ hôn mạnh bạo chà sát lên bờ môi người con gái tôi đã từng yêu thương, rồi nụ hôn ấy trượt dần xuống cổ. Mẫn cứ trơ ra chẳng có một chút phản ứng nào. Tôi buông tay Mẫn, nhìn cô ấy chậm rãi rời khỏi xe tôi. Có lẽ, tình  yêu trong cô ấy đã chết ngay từ khoảnh khắc chúng tôi chấp nhận rời xa nhau.

Chớm đông, Hà Nội thu mình trong gió lạnh đầu mùa. Tôi tạt xe vào vỉa hè khi đã quá nửa đêm. Đơn giản, tôi muốn mua một khóm cúc họa mi tặng Mẫn. Cô ấy rất thích cúc họa mi vì loài hoa ấy nhẹ nhàng và tinh khiết, khiến con người cảm thấy dễ chịu ngay từ cái nhìn đầu tiên. Mẫn mở cổng đón nhận bó hoa rồi cảm ơn tôi.

- Chúng ta có thể không đối xử với nhau như kẻ xa lạ được không?

- Anh cũng hiểu mà, đây có lẽ là bó hoa cuối cùng em nhận từ anh. Hãy quên em đi, chúng ta đều đã chọn cho mình một con đường, em không còn đủ sức để chịu tổn thương một lần nữa. Em sẽ không đứng dậy được đâu.

Mẫn khóc, điều đau đớn nhất của tôi là phải nhìn thấy cô ấy khóc, nhìn tình yêu rời bỏ mình theo một cách thật ngớ ngẩn và khôi hài. Tôi lau  những giọt nước lăn trên gò má Mẫn, thật chậm rãi để có đủ thời gian ngắm nhìn khuôn mặt Mẫn lần cuối cùng:

- Sai lầm lớn nhất của anh là ngày ấy đã buông tay em chỉ để tìm kiếm cảm xúc thật của mình. Và giờ, khi anh tìm thấy, thật trớ trêu là em không còn chấp nhận nữa. Nhưg anh muốn em biết rằng, anh đã từng có một tình yêu thật sự khi bên em và tình yêu ấy anh sẽ giữ nó mãi trong tim mình. Em phải hạnh phúc đó, Mẫn!

Mẫn ôm tôi, cái ôm có mùi hương nước hoa dịu nhẹ của Mẫn luẩn quẩn giữa những  ngày gió lạnh. Vẫn còn đó một tình yêu đi lạc trong tim, vẫn còn thật nhiều điều tôi muốn làm và muốn dành cho cô ấy nhưng sau cùng, tôi vẫn phải gói ghém tất cả nhữg điều đó lại ở một nơi thật xa xôi.

Tôi lái xe trở về nhà, đầu óc trống rỗng và thật sự mệt mỏi. Trước cửa căn hộ tôi ở, Trang Anh ngồi vật vờ, vô hồn như bóng ma. Tôi bước lại gần, cô ta giật mạnh tay tôi xuống, ôm lấy tôi và cắn bờ vai tôi ngấu nghiến. Tôi đẩy mạnh cô ta ra khỏi người, cáu gắt:

- Như vậy là đủ rồi đấy, tỉnh lại giúp tôi rồi đi về đi.

- Anh biết rõ là em yêu anh hiều thế nào mà, xa nhau hơn một năm trời, anh có biết em đã phải trải qua những gì không? Sao anh không còn yêu em như truớc vậy?

- Tôi không phải người cô yêu, vậy nên, ngoại trừ những giây phút hờ trên hợp đồng, khoảng thời gian còn lại chúng ta đừng làm phiền cuộc sống của nhau.

- Anh là người em yêu mà, anh cũng yêu em mà, đừng bỏ em đi!

 Tôi khôg thể hiểu nổi tại sao tôi lại dính vào mớ lộn xộn này. Tôi đưa Trang Anh vào nhà, cô ta khóc lóc lảm nhảm một lúc lâu sau rồi mới chịu nằm yên ngủ. Thành phố vẫn yên bình và điềm tĩnh như mọi khi, sao chỉ có chúng tôi phải lòng vòng trong những nỗi đau của riêng mình như thế này.

(Còn nữa)

***

Sau cuộc gặp gỡ tình cờ với Mẫn, tôi mới nhận ra, cô ấy chính là người con gái tôi yêu thương và muốn được che chở nhất. Nhưng khi "ván đã đóng thuyền" thì làm sao có thể xoay chuyển được mọi việc? Rồi chẳng còn bao lâu nữa, tôi sẽ phải sánh bước cùng "cô gái điên" vào lễ đường. Và lúc đó, phải chăng tôi mất Mẫn vĩnh viễn? 

Mời các bạn đón đọc phần cuối vào lúc 9h30 ngày 25/12/2015.

Chia sẻ
Gửi góp ý
Lưu bài Bỏ lưu bài
Theo Thu Trang ([Tên nguồn])
Cuộc phiêu lưu tình ái của chàng giám đốc trẻ Xem thêm
Báo lỗi nội dung
GÓP Ý GIAO DIỆN