Cuộc phiêu lưu tình ái của chàng giám đốc trẻ (P.3)

Tôi bắt đầu nhớ Mẫn, nhớ mùi hương nhè nhẹ vương trên mái tóc xoăn bồng mỗi khi tôi tựa vào vai cô ấy...

Câu chuyện kể về mối tình 7 năm giữa anh chàng giám đốc điển trai và Ngọc Mẫn. Họ gặp nhau trong một đêm bão tuyết tại nước Ý. Nhưng anh vẫn không tìm thấy sự đồng điệu bên người con gái suốt ngày "đầu ấp tay gối" này.

Khi trở về Việt Nam, anh bất ngờ bắt gặp Trang Anh - cô gái xinh đẹp đang điều trị ở viện tâm thần.

Và "cuộc phiêu lưu tình ái" của anh bắt đầu...

Tôi và Trang Anh có hẹn ăn tối cùng nhau. Trên thực tế, chúng tôi đang cố gắng đóng thật tốt, diễn thật tình cảm cho giới truyền thông xem. Chúng tôi dùng bữa với nhau, mọi thứ sắp đặt hoàn hảo tới chán ngắt. Đột nhiên cô ta hỏi tôi khi chiếc dao vẫn còn đặt trên mặt miếng bít tết:

- Người yêu anh chắc cũng biết chúng ta sắp đính hôn?

- Chuyện đó có vẻ không ảnh hưởng gì tới bữa tối hôm nay.

- Dù sao nếu cô ta là kẻ đào mỏ, chắc cũng sớm chấp nhận được thôi. Còn nếu cô ta yêu anh thật, chắc giờ này đang ngồi một xó nào đó và khóc.

- Cô dùng từ hơi bất lịch sự rồi.

 - À Vậy sao? Xin lỗi nhé, tôi không để tâm tới điều đó. Nghe anh nói vậy chắc cô ta thuộc tuýp thứ hai.

- Sao cô không kể cho tôi về người yêu cô thay vì phán xét chuyện của người khác.

- Anh cứ yên tâm, cuộc hôn nhân này sẽ kết thúc nhanh chóng thôi. Bảo cô ta đợi một thời gian rồi tôi sẽ trả anh cho cô ta nguyên vẹn.

- Vậy sao?

- Chỉ cần tới lúc tôi làm xong việc cần làm, cuộc hôn nhân này sẽ chấm dứt. Sẽ sớm kết thúc thôi.

Nói tới đây, cô ta cho miếng bít tết vào miệng. Có vẻ cô ta đặc biệt hơn tôi từng nghĩ.

Cuộc phiêu lưu tình ái của chàng giám đốc trẻ (P.3) - 1

Mọi thứ về cô gái điên này đều mập mờ, khó hiểu (Ảnh minh họa)

- Hôm nay chúng ta dừng ở đây, cảm ơn vì bữa tối. - Trang Anh bất ngờ lên tiếng.

Tôi buông dĩa, cười khểnh. Cô ta là người đầu tiên khiến tôi có cảm giác bị dắt mũi một cách thảm hại. Tôi giật tay kéo cô ta ngồi xuống.

- Cô có thể bớt cái tính khí của đại tiểu thư trước mặt tôi được rồi đấy!

Cô ta ngước nhìn tôi, ánh mắt ngơ ngác khác hẳn với ánh nhìn ban nãy.

- Tôi nghĩ là tôi không nói gì đó quá khó hiểu.

- Nếu không phải làm màu trước mặt đám phóng viên ngoài kia thì hôm nay anh chết chắc rôi.

- Cô sẽ cho một ly rượu theo cách tạt thẳng vào mặt, một cái tát hay thêm một vết cắn hả đại tiểu thư?

- Đừng cố tỏ ra hiểu tôi hơn cả chính bản thân tôi. Có thời gian hãy đi an ủi cô gái của anh đi. 

Tôi nhìn cô ta. Ánh mắt cô ta sắc lẹm chìm sâu trong làn nước trong veo và chưa bao giờ tôi thấy cô ta trở nên yếu đuối như vậy. Tôi buông tay cô ta ra. Trang Anh vẫn nhìn tôi thêm một lát rồi mới rời đi.

Tôi trở về nhà, kéo lỏng chiếc cà vạt, nằm sõng xoài trên ghế sô pha. Cuộc sống phức tạp hay con người vốn tham lam quá nên lúc nào tự bản thân cũng cảm thấy ngột ngạt và khó chịu. Tôi bắt đầu nhớ Mẫn, nhớ mùi hương nhè nhẹ vương trên mái tóc xoăn bồng mỗi khi tôi tựa vào vai cô ấy, nhớ những lần cô ấy ngại ngùng khi tôi đặt một nụ hôn lên má và nhớ về những giọt nước mắt của cô ấy hôm chia tay.

Tôi quá tồi tệ khi đánh cược tình yêu với thời gian. Cho đến khi tôi đi tìm, liệu cô ấy có còn ở đó chỉ để đợi tôi.

Trang Anh gọi điện thoại cho tôi khi quá nửa đêm. Tôi bắt máy nặng nhọc:

- Có chuyện gì vậy?

- Thật tốt quá khi vẫn có thể nghe thấy giọng anh như thế này. Hôm nay em trải qua nhiều chuyện lắm, em vừa cãi nhau với mẹ xong anh à. Mẹ nói anh chết rồi và anh chết là vì em.

Nói tới đây, cô ta cười phá lên, tiếng cười man rợn đủ khiến người khác rợn người.

- Cô say rồi, tôi cúp máy đây.

- Tại sao không muốn nói chuyện với em, em nhớ anh tới phát điên anh có biết không?

Tôi cúp máy và nằm trằn trọc không ngủ được. Đàn bà vẫn thường nặng tình hơn đàn ông, chia tay rồi, nhưng họ vẫn để bản thân sống với quá khứ quá nhiều. Vì thế, dẫu có là tổn thương, là đau đớn, là tuổi thanh xuân, họ vẫn cuộn mình mà lăn vào thứ tình yêu đã đi vào hồi kết, bám víu vào thứ sót lại cuối cùng là những kỉ niệm ảo ảnh có thể biến tan bất cứ lúc nào.

Tôi lại nghĩ về Mẫn, cô ấy cuối cùng vẫn chỉ là một cô gái yếu đuối mang trong mình đủ nỗi đớn đau mà chấp nhận rời xa tôi. Tôi sợ cô ấy cũng đang khóc, cũng giống như Trang Anh nặng tình mà dày vò bản thân, không có ai để giãi bày và chia sẻ. Tôi sợ cô ấy sẽ tìm vội một chỗ để dựa dẫm và bỏ rơi tình yêu ấy mãi mãi.

Tôi sợ đánh mất cô ấy nhưng tôi không thể đi tìm cô ấy và giữ khư khư làm của riêng. Mọi chuyện bắt đầu rắc rối, tôi và Trang Anh gần như bị trói chặt trong dây xích của  hai chữ gia tộc. Trang Anh ngày một thất thường, không ai đóan biết được cô ta muốn làm gì vì mọi thứ thuộc về cô ta đều mập mờ và khó hiểu. Tôi chỉ biết cô ta đã từng yêu ai đó rất sâu đậm và giờ đang tìm một thứ gì đó thuộc về chàng trai kia.

Dạo gần đây, đêm nào cô ta cũng say, rồi gọi điện lảm nhảm với tôi những câu tương tự như nhau. Và như tôi đã nói, cô ta là người con gái đầu tiên hễ nhìn thấy tôi là khóc, cô ta cứ như vậy cho tới tận bây giờ.

(Còn nữa)

Dường như giữa tôi và người cũ của Trang Anh có điểm gì đó giống nhau, đến nỗi cứ mỗi lần Trang Anh nhìn thấy tôi lại khóc. Còn Mẫn, người con gái luôn yêu thương tôi vô điều kiện lại phải đau đớn rời xa tôi để tôi được hạnh phúc bên người mới. Nhưng liệu rồi Mẫn có tìm người đàn ông khác để khỏa lấp nỗi đau này không? Dù muốn Mẫn hạnh phúc nhưng tôi vẫn lo sợ sẽ mất cô ấy mãi mãi...

Chia sẻ
Gửi góp ý
Lưu bài Bỏ lưu bài
Theo Thu Trang ([Tên nguồn])
Cuộc phiêu lưu tình ái của chàng giám đốc trẻ Xem thêm
Báo lỗi nội dung
GÓP Ý GIAO DIỆN