"Cưa mãi không đổ", cô nàng lẳng lơ tố ngược đồng nghiệp nam Sở Khanh
Cô ấy bỗng đứng phắt lên, mắng tôi là đồ Sở Khanh, đồ đàn ông vớ vẩn cả thèm chóng chán, rồi khóc nức nở. Tôi chết đứng, vừa ngượng vừa tức, lắp bắp rằng cô đừng có nói linh tinh, và thanh minh với xung quanh là mọi sự không như họ nghĩ…
Ảnh minh họa
Trước mặt mọi người trong công ty, cô ta khóc lóc, trách mắng tôi là đồ đàn ông vớ vẩn cả thèm chóng chán, khiến đồng nghiệp nhìn tôi như quái vật.
Tôi mới vào làm ở công ty này hơn một năm, còn cô gái đó mới vào được 3 - 4 tháng. Cô ta có khuôn mặt xinh xắn như búp bê, thân hình tuy không được cao như người mẫu nhưng rất cân đối và gợi cảm, cách ăn mặc lại khá là có gu nên đám đàn ông chưa vợ trong công ty anh nào cũng để ý. Thật may, tôi lại chiếm được ưu thế bởi cùng phòng, cùng nhóm với nàng.
Cô bé này nhí nhảnh, dễ gần, không câu nệ, kiêu kỳ, cảnh vẻ như nhiều gái xinh khác nên tôi thấy rất dễ chịu. Chuyên môn của cô nàng hơi kém, nên cũng có ý lôi kéo cảm tình của tôi để nhờ vả. Với tôi, chuyện đó không vấn đề gì, vì giúp một người chưa có kinh nghiệm cũng là việc nên làm cho dù cô ta có xinh hay không, nữa là một cô vừa xinh vừa biết điều như vậy. Nhờ tôi, cô ấy thoát được nhiều vụ rắc rối do không hoàn thành nhiệm vụ, nên có vẻ biết ơn tôi lắm. Tôi cảm thấy cô ấy có ý muốn “tấn công” tôi, thường chủ động rủ tôi đi uống cà phê ngoài giờ làm việc, rồi đánh tín hiệu tình cảm…
Tôi thích thì có thích, nhưng khi đã gần nhau nhiều thì thấy cô gái này không thuộc gu của mình, không phải mẫu phụ nữ tôi muốn chọn làm bạn gái, làm vợ, nên cách cư xử cũng chỉ dừng lại ở cà phê tán gẫu, chia sẻ tâm sự vu vơ. Nhưng có một hôm, sau buổi liên hoan cùng công ty, theo yêu cầu của cô ấy, tôi đưa cô ấy về nhà. Rồi vì cô ấy nài nỉ quá, tôi sợ mất lịch sự nên vào nhà uống chén nước.
Trong nhà, cô ấy ôm lấy tôi và hôn tôi. Lúc đầu tôi cố bứt ra để về, nhưng vì cô ấy giữ chặt quá, và thú thật, thật khó từ chối nụ hôn của một phụ nữ hấp dẫn, nên tôi cũng hôn trả. Chúng tôi hôn nhau một lúc, tôi mới dứt ra được, xin lỗi cô ấy, nói thật tình cảm và ý nghĩ của mình, rồi về. Những ngày sau tôi cố gắng tránh né, để cô ấy hiểu rằng tôi hoàn toàn không muốn đi xa hơn, và nên coi chuyện hôm trước như chưa xảy ra, quên nó đi.
Thế mà không ngờ, một buổi sáng, ngay ở văn phòng, sau khi cố gọi tôi mà tôi vờ không nghe thấy, cô ấy bỗng đứng phắt lên, mắng tôi là đồ Sở Khanh, đồ đàn ông vớ vẩn cả thèm chóng chán, rồi khóc nức nở, mãi không chịu nín. Tôi chết đứng, vừa ngượng vừa tức, lắp bắp rằng cô đừng có nói linh tinh, và thanh minh với xung quanh là mọi sự không như họ nghĩ… Nhưng chẳng ăn thua. Mọi người nhìn tôi như nhìn quái vật, nhất là các bà các cô, ánh mắt họ như muốn nói à thì ra anh là loại người bẩn thỉu đê tiện như vậy, tưởng phụ nữ ai cũng ngậm đắng nuốt cay không dám nói sự thật à…
Tôi mới vào làm một năm, chưa đủ để mọi người hiểu rõ về mình. Là đàn ông, tôi cũng không thể công khai kể rõ mọi chuyện ba mặt một lời, vì như vậy cũng sẽ bị nói là hèn, so đo với phụ nữ, làm mất danh dự phụ nữ thì cũng là kẻ chẳng ra gì. Mà có nói chắc gì đã ai tin, đằng nào cũng thiệt. Thôi chỉ biết tự dặn mình, từ giờ đừng dại mà dính vào gái cơ quan, nếu xác định không yêu thì cứ tránh xa 10 km cho khỏi lâm vào tình cảnh sở khóc dở cười như thế này.
Nguồn: [Link nguồn]
Cái giá của cô gái lẳng lơ là kẻ thứ ba xen vào hạnh phúc của người khác khiến người xem hả hê.