Mong ba mẹ hiểu được lòng con
Tình thương ba mẹ dành cho con mãi mãi là một tình yêu kỳ diệu nhất.
Thưa ba mẹ! Con không biết nói sao để cám ơn công lao trời bể của ba mẹ. Lời cám ơn của con không bao giờ so sánh được với món quà mà mẹ đã cho con, cho con được sinh ra bằng tình thương và sự dưỡng dục của ba mẹ trong khi gia đình mình chỉ là một mái tranh nghèo, ngày bữa đói bữa no... nhưng con lớn lên từng ngày trong vòng tay của mẹ, của ba. Làm sao so sánh được công ơn đó, là tình yêu tựa non cao, rộng tựa đại dương.
10 năm rồi con xa ba mẹ vào chốn Sài Gòn phồn hoa. Có bao giờ, một lần con nhớ đến mẹ tần tảo sớm hôm kiếm từng đồng tiền cho con ăn học. Có bao giờ con ngồi một mình nhớ đến ba - người đàn ông trụ cột của gia đình, người chưa bao giờ nói chuyện với con tròn dăm ba câu. Nhưng tất cả con biết một điều rằng, ba mẹ thương con nhiều lắm, bằng tình thương của những đấng sinh thành dành cho đứa con trai của mình.
Câu ca con vẫn thường ngân mãi mỗi khi đêm về: “Đêm đêm ngồi thắp đèn trời. Cầu cho cha mẹ sống đời với con”. Con muốn gửi lời cảm ơn chân thành đến ba, đến mẹ, đến những người đã cho con được lớn lên và nuôi dưỡng tâm hồn con hướng đạo đức làm người. Trong không gian tĩnh lặng vô thường của từng đêm xuống, lòng con luôn rộn lên niềm cảm xúc trào dâng, nhất là với những người con xa quê. Những hoài niệm về hai đấng sinh thành đã tạo nên hình hài con, mang cho con tình thương. Thời gian như cánh diều bay mãi, nhớ ngày nào con mới tập đi, tập nói. Rồi con lớn lên từng ngày, từng ngày, đến bây giờ con đã xa nhà được 8 năm. Khoảng thời gian 8 năm đó không dài đối với những người con ít có đôi lần nghĩ về công lao trời bể của cha mẹ, nhưng không bao giờ là ngắn trong tâm hồn con. Tình thương ba mẹ dành cho con mãi mãi là một tình yêu kỳ diệu nhất mà con có được trong cõi nhân gian.
Ngày xa nhà đi học ở Sài Gòn, lần đầu tiên nước mắt con rơi, vì không biết bao giờ con lại được ba mẹ chăm lo từng miếng ăn, từng giấc ngủ. Và từ ngày hôm đó, mọi chuyện bắt đầu từ con. Cuộc sống như dòng đời xuôi ngược, thấm thoát đã 8 năm rồi. Từ một cậu sinh viên chân ướt chân ráo lên Sài Gòn theo học, bây giờ con đã chững chạc hơn nhiều. Nhưng dù con có thế nào đi nữa, đạo làm người, đạo làm con đối với ba mẹ, con chưa bao giờ làm tròn.
Một năm mới lại phải xa nhà, những người con xa nhà luôn hướng về cha mẹ, trong đó có con (Ảnh minh họa)
Người đời vẫn thường hay hát: “Lòng mẹ bao la như biển Thái Bình…” hay “Tình cha ấm áp như vầng Thái Dương...”.... những tình cảm thiêng liêng ấy con đời đời ghi nhớ. Mẹ phải đi chợ sớm hôm để có từng đồng lẻ cho con, cho anh và cả các em nữa. Công việc bị người qua kẻ lại chê khen, nhưng họ nào có biết đâu; để có được những thứ đó, mẹ phải thức khuya dậy sớm. Mỗi một lần bán chỉ lời được dăm ba đồng lẻ. Còn ba, thời gian đã phủ lên đôi vai gầy ấy những dấu tích của công việc nặng nề, của tình thương con rộng lớn. Lưng ba ngày càng cong xuống, nhưng mỗi khi con và anh bảo ba đi khám bệnh, ba cứ cười bảo: “Để từ từ rồi tính”, con nghe tim càng thắt lại.
Thời gian đã qua, mặc dù công việc của con vẫn chưa ổn định nhưng con luôn tin, đời con sẽ không còn cảnh phải một nắng hai sương, lội ra đồng dù nắng hay mưa như nguyện cầu của ba mẹ. Con luôn cố gắng thật nhiều, thật nhiều để không bao giờ làm ba mẹ buồn. Con biết rằng, nghĩa sinh thành của cha mẹ muôn kiếp con khó đáp đền. Ba đã cho con niềm tin để bước tiếp trên đường đời phía trước, mẹ luôn là bờ vai vững chắc, là bến đỗ bình yên khi con thất bại. Con luôn quý trọng từng giây, từng ngày bên ba mẹ. Thương lắm những tháng ngày ba năm bồng ẵm, chín tháng cưu mang; thương lắm những ngày mẹ ôm con khi trời giông gió; thương lắm mẹ chăm con từng giấc ngủ khi con bệnh. Những ký ức ấy luôn in sâu trong tâm trí con dẫu xuôi về đâu trên vạn nẻo đường đời. Tất cả dường như được đáp lại bằng sự cố gắng của chính con dù con biết ba mẹ không thể dạy con được điều gì ngoài điều nhân nghĩa và đạo đức ở đời. Vì cuộc sống mà con luôn làm tất cả mọi việc một mình, nhưng con chưa bao giờ than bất cứ điều gì bởi ba mẹ làm tất cả đều vì con. Con chưa bao giờ nói lên tiếng cám ơn, vì con là người ít nói, không biểu lộ cảm xúc. Nhưng con tin, ba mẹ sẽ hiểu được lòng con.
Một năm mới lại phải xa nhà, những người con xa nhà luôn hướng về cha mẹ, trong đó có con. Chưa bao giờ con xin một điều gì cho riêng con, bởi con biết, bao nhiêu tiền tài, bao nhiêu danh vọng có thể có được, tất cả chỉ là phù du, như một cơn gió thổi qua ngang đời con. Và chỉ có thời gian của ba mẹ mới là quan trọng, là hành trang, là động lực giúp con vững bước trên đường đời phía trước.