Con nít lớn
Ngày là một đứa "con nít lớn", tôi cũng yêu đương, cũng nắm tay, ôm ấp, gần gũi...
LTS: Tham gia loạt bài về vấn đề giáo dục giới tính kỳ này là chuyện kể về một bà mẹ và một cô gái, chia sẻ kinh nghiệm trong việc cùng người ruột thịt của mình vượt qua những trở ngại của câu chuyện “nhạy cảm, khó nói” mang tên “giáo dục giới tính”.
Tôi là một 9X đời đầu, nay đã 21 tuổi, và tôi dám nói “giáo dục giới tính” với riêng tôi không phải là chuyện gì quá khó khăn và phức tạp. Thẳng thắn mà nói, nó lại còn vô cùng đơn giản.
Từ khi tôi là một con bé 16 tuổi (tức là giai đoạn tôi bắt đầu dậy thì, những đứa trẻ trong giai đoạn này tôi xin tạm gọi bằng cái tên “con nít lớn”), tôi có cảm giác cụm từ “giáo dục giới tính” luôn được đón nhận bởi những thái độ na ná nhau. Người lớn thì nghiêm trọng hóa để rồi làm cho nó trở nên quá đơn giản, vì thế mà trượt dài. Người lớn nói “con nít lớn” không thèm nghe, “con nít lớn” thì lại không dám hỏi “chuyện đó” với những người vốn dĩ bị chúng mặc định chẳng hiểu gì về mình. Và thế là những câu chuyện dù có nhân vật và bối cảnh không giống nhau lại có nội dung, cao trào và kết thúc y hệt nhau cứ hoài mãi nhan nhản trên khắp các mặt báo, các trang mạng, đủ thể loại, đủ hình thức, tựu trung lại thành vấn nạn quan hệ tình dục, nạo phá thai tuổi vị thành niên và hàng loạt tệ nạn liên đới. Trong khi sự thật thì “con nít lớn” không càn những bài giảng quá vĩ mô về môn học nhạy cảm này, tự sức chúng nó có thể hiểu được lý thuyết, còn chuyện thực hành nhiều khi lại dễ dàng đến không ngờ.
Cái hồi tôi là một đứa “con nít lớn”, tôi cũng tập tành yêu đương, cũng nắm tay, ôm ấp, gần gũi, rồi hôn. Tôi cũng mải mê trong những cảm xúc và cảm giác mới mẻ mà người con trai lúc ấy gọi tôi bằng “người yêu” mang lại cho mình, cũng tò mò nghĩ ngợi đến những “gia vị” đậm đà hơn.
“Con nít lớn” cần phải khôn ngoan để trưởng thành đúng nghĩa (Ảnh minh họa)
Tôi thừa nhận dù được đi học ở một ngôi trường danh tiếng và sống trong một môi trường lành mạnh, được ít nhiều tiếp nhận cái gọi là chương trình giáo dục giới tính, tôi vẫn cảm thấy những cám dỗ hoàn toàn có thể lấn át lý trí của mình khiến mình đôi lúc không thể làm chủ, thiếu tỉnh táo và dễ chao đảo. Nhưng một đứa “con nít lớn” khôn ngoan sẽ biết cách giải quyết ổn thỏa mối nguy hại chết người đó. Nó sẽ biết điểm dừng, sẽ nhận thức được tác động của “một lần thử cho biết” lên hiện tại và tương lai của chính nó, sẽ không thể phớt lờ những kiến thức giới tính mà mình được trang bị để đưa ra quyết định chính xác nhất khi đứng trước lựa chọn uống ực hay không uống ực "ly chè" tình cảm tuổi mới lớn mà nó đang có.
Tôi không dám nhận mình khôn ngoan, tôi chỉ chắc chắn mình rất may mắn. Ở chỗ, dù rằng ba mẹ tôi là những người cực kỳ bận rộn, có rất ít thời gian dành cho con cái, vậy mà nhất cử nhất động của tôi ba mẹ đều có thể nhìn thấu và kịp thời can thiệp, bằng những phương cách hết sức tế nhị và độ lượng.
Khi cặp bồ, tôi giấu tiệt ba mẹ vì sợ bị cấm cản. Sự giấu diếm dần dẫn tới nhiều hành động đáng trách. Có một lần tôi đưa bạn trai của mình về nhà khi không có ai ngoài hai đứa, dù đã dặn bụng cuộc ghé thăm sẽ hết sức trong sáng nhưng “ly nước chè” vẫn quá đỗi ngọt ngào và đầy mê hoặc đã khiến chúng tôi tiến lên khám phá một giới hạn cao hơn những nụ hôn “con nít bé” từng trải qua trước đó.
Thế rồi đột ngột điện thoại reo vang, tôi choàng tỉnh trong vòng tay của bạn trai và không thể xua tan sự thảng thốt trong giọng nói khi biết được người gọi chính là mẹ mình. Tôi không nghĩ mẹ có năng lực siêu phàm gì trong việc đoán biết sai trái của con gái qua giọng nói, nhưng chỉ bằng một câu nói đơn giản: “Con có làm gì thì cũng phải để mẹ tin con!” đã khiến tôi giật bắn mình biết lỗi, để rồi trở nên khôn ngoan hơn, đưa ra được quyết định đứng đắn nhất. Sau ngày hôm đó, tôi đã lấy hết can đảm kể với mẹ về anh chàng “người yêu”, về mọi chuyện đã xảy ra giữa chúng tôi, về cả những gì chúng tôi đang làm khi mẹ gọi cuộc điện thoại đó, đồng thời xin lỗi mẹ.
Và những gì sau đó mẹ tôi tiếp tục dạy bảo tôi không phải là sự cấm cản, không phải về bao cao su hay thuốc tránh thai, cũng không phải những thao thao bất tuyệt về sự khủng khiếp của vượt rào rồi vượt cạn bất đắc dĩ tuổi vị thành niên, mà đơn giản chỉ là thái độ “Mẹ lúc nào cũng tin tưởng con”, hết sức kiên định như lần đầu tiên mẹ khẳng định như thế. Cả tôi và bạn trai của mình sau này rất lâu vẫn còn nhắc lại câu nói đó của mẹ tôi và đều đồng ý rằng: “Rất may lúc đó tụi mình đã để mẹ tin”.
“Con nít lớn” cần phải khôn ngoan để trưởng thành đúng nghĩa. Nếu không thể khôn ngoan thì hãy trở nên can đảm. Còn đối với người lớn, quan trọng hơn hết thảy những lý thuyết suông về giáo dục giớ tính, họ cần tin tưởng vào sự khôn ngoan và can đảm mà “con nít lớn” đang cố gắng hết sức để thực hành. Đơn giản vậy thôi.