Có nên lấy người không yêu?
Tôi năm nay 27 tuổi, cái tuổi đáng lẽ ra phải có gia đình ổn định, nhưng sao tôi thấy mình lận đận về tình duyên quá, thật sự tôi không biết phải làm gì lúc này.
Trước kia tôi cũng đã từng yêu hai người, một người học thời phổ thông cùng tôi, anh hơn tôi hai tuổi, lúc đấy tôi không biết có phải yêu không nữa nhưng thật sự tôi cảm nhận được anh rất yêu tôi. Sau khi tốt nghiệp cấp III xong tôi vào Sài Gòn thi đại học vì nhà tôi có nguời thân tôi ở trong này. Chúng tôi vẫn liên lạc thường xuyên với nhau, vẫn nói lời yêu thương, một năm sau tôi gặp lại anh, tôi thật không ngờ tay anh đã đeo nhẫn đính hôn. Anh kể với tôi là bạn gái anh đã bắt anh đeo như vậy, anh lệ thuộc người ta vì anh nghèo không có tiền đóng học, tôi không cần những gì anh nói, quan trọng hơn tôi cần cái gì đó thật thà hơn một chút, và rồi tôi chia tay anh trong niềm nhớ nhung vô bờ bến của mối tình đầu.
Năm đầu tiên tôi học đại học gữa chốn đông người xa xứ tôi vô tình gặp một người đồng hương, anh học năm 2 còn tôi mới năm nhất, chúng tôi tìm được ở nhau những sự đồng cảm vô bờ bến, vậy là tôi bắt đầu quên mối tình đầu để yêu anh. Anh hiền lành thật thà chất phát của con người nhà quê, còn ở tôi anh tìm thấy sự chịu khó, giản dị và chân quê, chúng tôi yêu nhau vượt qua bao khó khăn của thời sinh viên, vượt qua bao khó khăn của cuộc sống, nhưng có lẽ vật cản lớn nhất mà chúng tôi không thể vượt qua được đó là suy nghĩ. Anh suy nghĩ quá đơn giản, anh không màu mè phức tạp,anh quá hiền lành và anh luôn vì bạn hơn vì tôi. Tôi nhớ có lần tôi đi học về trời mưa to, xe buýt bị kẹt không đi đường đó mà chuyển sang tuyến đường khác, tôi gọi điện anh lên đón, anh nói đang ở nhà bạn cố đợi xe mà về, tôi đã nói hết nước hết cái với anh mà anh nhất quyết không chịu đi đón tôi mặc dù từ quận II về Phú Nhuận không là bao trong khi tôi phải về để kịp đi làm thêm buổi tối. Hôm đó tôi phải đội mưa hai tiếng đồng hồ, và tuyến xe buýt số 8 là chuyến cuối cùng mà tôi về đến nhà được.
Từ hôm đó tôi bắt đầu có những cử chỉ không tốt về anh, tôi cằn nhằn anh, anh cứ như không có chuyện gì xảy ra, và giữa chúng tôi không tìm thấy sự đồng cảm. Sau 4 năm yêu nhau chúng tôi quyết định chia tay, tôi vẫn còn yêu anh nhiều lắm nhưng anh luôn thử thách tôi, anh nói lấy anh về phải ở cùng bố mẹ anh, rồi phải trả nợ hơn 100 triệu tiền nợ của gia đình anh vì anh là con cả, rồi phải nuôi em anh an học đại học, nếu tôi chấp nhận được điều đó thì cuối năm nay cưới. Tôi thấy sốc với những gì anh nói, chẳng nhẽ ngần ấy thời gian yêu nhau anh chỉ có vậy thôi sao. Tôi quyết định rời xa anh trong niềm đau khổ dày vò, nuối tiếc khoảnh khắc đẹp nhất của thời sinh viên.
Tôi thấy mình lận đận về tình duyên quá, thật sự tôi không biết phải làm gì lúc này (Ảnh minh họa)
Sau một thời gian tôi về nhà chị gái sống, công việc không ổn định nên tôi rất chán nản rồi tôi quen anh và quyết định yêu anh - một đồng nghiệp nhưng là sếp của tôi. Yêu nhau được gần một năm tôi quyết định cho hai bên gia đình nói chuyện với nhau và không có gì thay đổi thì tháng 8 này chúng tôi sẽ cưới, nhưng tôi nhận ra một điều tôi không yêu anh, tôi không thấy nhớ nhung hay có cảm giác gì khi ở bên anh, nhưng anh lại rất yêu tôi. Trong lúc tôi đang rất bối rối thì có một người đồng nghiệp làm tôi say nắng, tôi thấy nhớ anh vô cùng, tôi muốn nghe giọng nói khàn khàn vô cảm của anh, tôi say anh đúng nghĩa, nhưng anh lại không để ý gì tới tôi, anh vẫn vô cảm như vậy. Tôi vẫn tấn công anh, nhưng dường như anh là sỏi đá, sau nhiều lần xóa số điện thoại vẫn không thành công tôi lại nhắn tin cho anh, và đáp lại sự nhớ nhung của tôi là sự im lặng.
Rồi khi cơ quan họp giao ban tháng 8, tôi cùng một người đồng nghiệp nữ đang nói chuyện thì anh xuất hiện, tôi không niềm nở như trước, tôi vẫn ngồi im, họ gặp nhau, chào hỏi nhau, chuyện trò và đùa giỡn. Lúc này tôi nhận ra một điều, tôi không là gì, và tôi quyết định không nhớ anh. Nhưng anh lại nói với tôi rằng, anh cũng rất nhớ và yêu tôi. Nếu yêu anh thì phải 3 năm nữa mới cưới được, tôi nghe mà vớ vẩn quá đi, tôi năm nay đã 27 tuổi, bố mẹ tôi nói trong năm nay lấy ai phải cưới không được để sang năm, lúc nào tôi cũng bị áp lực về chồng con. Có lẽ duyên chưa đến, tôi chưa thể đến được với ai, người tôi yêu thì không yêu tôi, người yêu tôi thì tôi không yêu. Phải chăng đó là sự trả giá công bằng trong tình yêu?
Và có lẽ tôi sẽ kiếm một nơi nào đó đi du lịch dài ngày trước khi tôi quyết định quay về với người tôi không yêu...