"Cô chỉ là ả cave"
Khi tôi đòi ly hôn, anh cười nhạo tôi chỉ là "ả cave" và bắt tôi hoàn lại số tiền cưới
Tôi và mẹ chồng đều là những người kết hôn lần hai. Chuyện này đã trở thành đề tài của những người xung quanh. Có một số người còn nói ra những câu rất thâm độc, họ nói không cần đi kiểm tra AND cũng biết chồng chắc chắn là con ruột của bố chồng nên sở thích giống nhau, đều thích hàng second hand.
Chồng là người rất thật thà, bình thường không hay nói chuyện, giao tiếp cũng không khéo. Hàng ngày, ngoài thời gian đi làm thì thường ở trong nhà, thỉnh thoảng giúp tôi làm chút việc nhà, tôi thích chồng có lẽ cũng vì những điểm này.
Anh nhìn thì rất cục mịch nhưng lại khiến tôi yên tâm, tôi biết chồng yêu tôi thật lòng, một lòng một dạ muốn sống cùng tôi. Lương và thưởng hàng tháng chồng đều đưa hết cho tôi, chi tiêu cho gia đình thế nào chồng không bao giờ hỏi. Trong cuộc sống, lãng mạn nhất là khi cùng chồng đi mua quần áo, hỏi chồng có đẹp hay không thì lúc nào chồng cũng nói tôi mặc cái gì cũng đẹp, có lúc còn chủ động chọn quần áo, váy vóc cho tôi.
Thực ra, tôi từng có một quá khứ đáng xấu hổ. Năm 18, 19 tuổi, tôi làm gái ở một nhà hàng. Sau đó, tôi quen anh, là chồng hiện tại của mình. Ngày đó anh lái xe tải, hơn tôi 8 tuổi. Mỗi lần anh đến nhà hàng đó đều tìm tôi, cứ như vậy, lâu dần thành quen. Tôi thấy anh có rất nhiều tiền, vì cứ mỗi lần xong việc, anh lại chìa ra một xấp tiền cho tôi tự rút tiền và tặng thêm tôi nữa. Một hôm, anh bảo muốn lấy tôi làm vợ, nghe xong tôi cũng thấy xúc động.
Anh rất biết cách làm người khác vui vẻ, bề ngoài cũng rất đẹp trai nhưng anh là người ngoại tỉnh, quê anh cách nhà tôi đến hàng nghìn cây số. Mới đầu tôi cũng sợ bị anh lừa rồi bán đi nơi khác. Nhưng có lẽ do sự bốc đồng của tuổi trẻ, tôi vẫn đi theo anh, đi đến đội vận chuyển hàng, rồi về quê anh. Đến nơi mới biết, nhà anh cũng nghèo như nhà tôi, anh còn có một em gái và một em trai. Em gái đang học cấp hai, em trai đang đi bộ đội.
Anh nói dối tôi là sẽ không sống ở nhà anh, sau này anh nhất định sẽ mua nhà ở thành phố, không sống ở nông thôn. Anh còn nói công ty đang giải quyết vấn đề nhà ở cho nhân viên. Tôi tin anh không phải vì những chuyện về sau đó, mà chỉ là quan tâm đến mấy trăm triệu anh đang có trong tài khoản ngân hàng.
Sau đó, chúng tôi quyết định kết hôn. Bố và em tôi đều không thích anh, nhưng có lẽ mọi người trong nhà cũng nghe nói tôi đi làm gái, chỉ là không ai muốn khơi ra, hơn nữa danh tiếng của tôi ở nhà cũng không được tốt lắm, họ cũng mong tôi lấy được chồng nên đã để mặc cho chúng tôi lấy nhau.
Anh đưa tôi mấy chục triệu để đưa bố mẹ làm cơm mời khách, coi như thông báo tôi đã lấy chồng. Bên nhà anh cũng tổ chức đơn giản như vậy. Sau khi cưới, anh vẫn chạy xe như trước, để tôi một mình lạ lẫm ở lại với bố mẹ anh ở nơi nghèo khổ này. Khi đó, tôi không đồng ý, xin được đi cùng anh chạy xe, vất vả cũng không sao. Anh nhất quyết không cho, nói rằng đội trưởng không cho phép, còn an ủi tôi, đây chỉ là tạm thời, sau này nhất định sẽ khiến cho tôi hạnh phúc.
Sau khi kết hôn, tôi cũng lo lắng anh là người không đàng hoàng, trước đây có thể đến nhà hàng tìm tôi, chắc chắn sau này cũng có thể đến tìm cô gái khác. Nhiều lúc anh chạy xe đường dài cả tuần mới về nhà, gọi di động thì tắt máy. Càng ngày tôi càng cảm thấy cuộc hôn nhân này không vững chắc, mới kết hôn một tháng tôi đã thấy hối hận. Ở nhà anh, tôi phải làm tất mọi việc nhà, còn phải làm ruộng, tôi làm sao chịu được cảnh “đãi ngộ” này.
Có lần, tôi nói với anh rằng, mình tôi sống với bố mẹ anh không quen, hơn nữa, ánh mắt bố mẹ chồng nhìn tôi rất lạ. Tôi muốn anh thuê cho tôi một cửa hàng nhỏ ở thành phố để tôi bán quần áo, anh lấy lý do không có tiền, tiền ở ngân hàng là để dành mua nhà, không được đụng đến. Tôi ngày càng có cảm giác bị lừa.
Lần đầu tiên gặp tôi, cũng chính là lần đầu tiên anh làm "đàn ông" (Ảnh minh họa)
Nửa năm sau, mâu thuẫn thực sự giữa chúng tôi bắt đầu xuất hiện, chủ yếu là anh hạn chế sự tự do của tôi, không cho tôi làm cái này, không cho tôi làm cái kia. Tôi mới 20 tuổi, làm sao chịu nổi sự gò bó đó? Tôi như một con chim sẻ cô đơn sống trong môi trường xa lạ, không người quen, ăn không ngon, ngủ không yên, đến chơi cũng không có chỗ đi. Tôi đề nghị về nhà tôi một thời gian, anh không cho, bảo rằng nhà đang có rất nhiều việc. Thực ra là anh sợ tôi đi rồi sẽ không quay lại đây nữa.
Tôi tức giận thực sự, tôi quyết định ly hôn với anh. Lúc đầu, anh cười nhạo tôi, chửi tôi chỉ là một ả “cave”, còn bắt tôi trả lại tiền cho anh. Thực sự khi đó tôi rất sợ và hối hận nhưng hiện tại gần như không có cách nào để giải quyết. Tôi cứ nhẫn nhục chịu đựng như vậy được hơn một năm, mẹ chồng thấy tôi vẫn không có thai thì rất sốt ruột và giục anh. Sau đó, anh đưa tôi đi kiểm tra, bác sỹ nói nguyên nhân là do tôi. Khi đó anh không hề có ý định chữa cho tôi mà càng trách móc dày vò tôi nhiều hơn. Tôi không chịu được nữa, bỏ về nhà mẹ đẻ. Anh đến tìm tôi, tôi trốn không ra gặp.
Cứ như vậy hơn nửa năm, tôi chủ động gọi điện cho anh yêu cầu ly hôn, anh đồng ý nhưng với điều kiện tôi phải trả lại anh tiền đã đưa tôi trước khi cưới. Cuối cùng, tôi và anh cùng ngồi với nhau tính khoản nợ này. Hai bên đồng ý là tôi phải trả lại anh ba mươi triệu nhưng tôi không có đủ, chỉ trả được cho anh một nửa.
Tôi tự do rồi, nhưng cứ ở nhà bố mẹ đẻ mãi cũng không phải cách hay. Tôi lại âm thầm đi làm gái, làm được ba năm, tôi quen chồng bây giờ. Tôi và chồng quen nhau ở quán massage. Chồng tôi hơn tôi 3 tuổi, khi đó tôi đã 25 tuổi, anh chưa từng kết hôn, nhà ở ngoại thành, cách nhà tôi cũng không xa lắm. Khi anh đến quán massage, đó cũng chính là lần đầu tiên làm đàn ông của anh, bộ dạng đúng y như người chưa từng biết qua đàn bà, rất ngố, cũng rất hiếu kỳ. Và tôi là người đàn bà duy nhất trong đời chồng, vì sau lần đó, chồng đã yêu tôi.
Chúng tôi yêu nhau, chồng hứa sẽ không chê bai tôi nhưng tôi nhất định phải đổi nghề. Tuy chồng không biểu lộ ra ngoài nhiều, nhưng tôi cảm nhận được sự chân thành và thật lòng của anh. Là một người con gái, có ai muốn làm đàn bà của vô số đàn ông cơ chứ? Chẳng phải là vì không có cách nào khác hay sao. Cave cũng là người, cave cũng do cho mẹ sinh ra, cave cũng có tình yêu như bao người khác. Chỉ khác là cuộc sống của cave là vô hại và cô độc. Tất cả khổ và nhục, đều là vì sinh tồn!
Điều trùng hợp là mẹ chồng cũng đã qua một đời chồng và cũng có thời từng làm gái. Giữa tôi và mẹ chồng đúng là có cùng cảnh ngộ nên thông cảm cho nhau. Mẹ chồng là người tốt, nhanh mồm nhanh miệng, thường xuyên dặn tôi nhất định phải lạc quan, nhất định phải yên lòng. Mẹ chồng nói, có một số phụ nữ mệnh khổ, nhưng không được tự ruồng bỏ chính mình. Chỉ cần sau khi phụ nữ gặp được người đàn ông tốt, phải biết trân trọng tình cảm không dễ dàng mà có này. Trong cuộc sống không được chỉ nghĩ đến niềm vui của tuổi trẻ, mà phải nghĩ đến lúc về già.
Phụ nữ trước khi kết hôn dù có lầm đường lạc lối nhưng sau kết hôn không được thấy sai không sửa, như vậy chỉ càng khiến cho người đàn ông coi thường mình, đương nhiên không thể tìm được hạnh phúc.
Và đến giờ chúng tôi đã sống với nhau được 2 năm, lúc đầu tôi cũng hơi khó có con nhưng rồi mọi chuyện đã qua, một năm sau ngày cưới thì tôi đậu thai. Và giờ chúng tôi có một bé gái rất xinh xắn, đáng yêu. Chồng tôi vẫn hiền lành, cục mịch như trước và rất yêu thương mẹ con tôi.
Tôi mãn nguyện với cuộc sống hiện tại của mình và không còn thấy tự ti, mặc cảm với quá khứ của mình nữa.
(Câu chuyện ghi theo lời kể của chị Khánh An – Trần Khát Chân, TP. Hải Phòng)