Chồng quỳ lạy vợ suốt 2 tiếng trước khi ly hôn
Nhìn những giọt nước mắt lăn dài trên má anh mà tôi không cầm được nước mắt.
Mỗi lần như vậy tôi lại khốn đốn cùng bố mẹ chồng vay tiền trả nợ cho anh để giữ cho gia đình được yên. Mỗi lần như vậy anh hứa sẽ bỏ trò đỏ đen để quay lại kiếm việc, làm lại từ đầu nhưng dường như máu hơn thua đã ngấm vào máu.
Tôi vẫn luôn trăn trở có nên tìm anh và nối lại để gia đình được tròn vẹn hay không? (Ảnh minh họa)
Anh vẫn tiếp tục lấn sâu vào trò đỏ đen và đẩy gia đình tôi ngập trong nợ nần, đợt nợ này chưa trả hết, đợt khác lại đến. Và mẹ con tôi lúc nào cũng nơm nớp lo bị xã hội đen trả thù. Đỉnh điểm, có lần tôi phải đi lánh nạn ở nhờ nhà người quen đến cả mấy tháng sau khi mấy người xã hội đen dọa rằng sẽ bắt con tôi đi nếu không trả hết nợ.
Nỗi nhục nhã vì bị đòi nợ dẫu vậy không đáng lo bằng việc con trai tôi cứ liên tục phải chứng kiến cảnh bố nó bị người ta chửi rủa. Khi con càng lớn, càng hiểu rõ mọi chuyện hơn, nỗi lo này càng tăng.
Và đến ngày nghe con trai nói những câu kiểu đầy hận thù rằng: Lớn lên con sẽ đánh mấy người cứ đến đòi tiền bố thì tôi biết mình cần phải cho con thoát ra khỏi cảnh sống này. Tôi không muốn con mình đi theo vết xe đổ của bố và coi thường bố nó.
Tôi còn yêu thương chồng. Tôi biết anh cứ loay hoay kiếm tiền bằng cách này hay cách khác cũng chỉ vì muốn có tiền cho mẹ con tôi mà thôi. Nhưng đứng giữa việc thương chồng và bảo vệ con khỏi những tệ nạn xã hội, là người mẹ hẳn nhiên tôi phải đứng về phía con trước. Tôi quyết định ly hôn chồng và chuyển hẳn công việc về quê.
Nghe tôi nói quyết định này, chồng tôi sau ba đêm không ngủ đã đồng ý ký đơn ly hôn. Kể từ hôm đó, anh cũng dọn ra khỏi nhà. Anh bảo anh không muốn tôi bị liên lụy vì anh một phút nào nữa.
Và vào đêm trước khi ra tòa, anh trở về phòng trọ của hai mẹ con tôi với một bọc quần áo mới cho con và một chiếc khăn cho tôi. Anh bảo anh tặng mẹ con tôi như món quà cuối cùng khi chúng tôi còn là một gia đình, khi anh còn là chồng của tôi.
Nhìn những giọt nước mắt lăn dài trên má anh mà tôi không cầm được nước mắt. Khi tôi còn đang bối rối thì bất ngờ anh quỳ sụp trước tôi và cứ như thế suốt hai tiếng anh nói những lời xin lỗi tôi. Anh bảo anh đã làm khổ đời tôi, đẩy tôi vào cảnh khốn cùng.
Anh sẽ giải thoát cho tôi và sẽ cố gắng phục thiện, làm lại từ đầu để có cơ hội bù đắp cho mẹ con tôi. Nhưng nếu như anh không làm được thì coi như kiếp này anh nợ mẹ con tôi.
Cứ vậy, đêm đó, vợ chồng tôi cùng khóc trong nỗi đau không gì tả xiết. Tôi bàn với anh hay rút lại quyết định ly hôn nhưng anh từ chối, anh bảo không muốn tôi khổ vì anh nữa. Chừng nào anh tốt lên anh sẽ quay về tìm mẹ con tôi.
Kể từ đêm đó, đến nay đã hơn 1 năm, mẹ con tôi đã ổn định với cuộc sống mới nhưng sao tôi vẫn không nguôi nhớ anh. Tôi vẫn luôn trăn trở có nên tìm anh và nối lại để gia đình được tròn vẹn hay không?