Chồng ngoại tình vì tôi không đáp ứng được “nhu cầu”
Lúc đầu anh chỉ muốn “bóc bánh trả tiền” với cô ấy nhưng dần dần cảm mến cô ta lúc nào không biết.
Vợ chồng tôi đến với nhau khi cả hai đã đứng tuổi, khi đó anh 36 tuổi, còn tôi kém chồng 2 tuổi. Ở vào cái độ tuổi chênh vênh ấy chúng tôi cũng chẳng thiết tha, mơ mộng gì yêu đương lãng mạn cả. Chỉ tìm hiểu qua loa rồi đi đến hôn nhân.
Trước kia tôi vốn là cô gái xinh đẹp, có biết bao chàng trai theo đuổi nhưng vì chuyện tình cảm bị gia đình ngăn cản nên từ khi chia tay với tình cũ tôi quyết không yêu ai, ở vậy cho đến tận giờ. Từ một cô gái trẻ đẹp tôi trở thành một “bà cô” ế chồng khó tính, “hâm dở”.
Từ làng trên xóm dưới ai cũng nói tôi dại dột chỉ vì tình yêu mà lỡ dở tương lai. Bạn bè cỡ tuổi tôi ai nấy đều có con cái đuề huề, nhiều khi nhìn thấy bạn bè tay bồng tay bế mà tôi tủi lòng.
Việc tôi ở vậy không yêu đương, không nghĩ đến chuyện chồng con phần vì tuyệt vọng vào tình yêu khi hay tin tình cũ đi lấy vợ, phần vì oán hận cha mẹ. Thế rồi tuổi trẻ cứ trôi đi vô ích, đến tuổi này tôi lại muốn có một bờ vai nương tựa, muốn lấy chồng cho khuất mắt cha mẹ.
Tôi thương con, nhưng lại khó chấp nhận việc bị chồng phản bội (Ảnh minh họa)
Qua hơn 1 tháng tìm hiểu tôi chấp nhận lấy anh. Cuộc sống của chúng tôi vốn hạnh phúc cho đến ngày tôi sinh đứa con đầu tiên. Gần 1 năm sau khi cưới tôi mới có thai, trong quá trình mang thai tôi được anh quan tâm, chăm sóc tận tình. Đã có những khi tôi cảm thấy mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời vì lấy được người chồng tâm lý, tử tế, chịu thương chịu khó. Vậy mà đến cuối cùng tôi cũng phải đau đớn chấp nhận rằng đàn ông ai cũng như ai, ai cũng thích vợ đẹp, có mới phụ cũ.
Lúc đầu bạn bè nói với tôi “chồng mày dạo này bóng bảy lắm, hay đi cùng em đồng nghiệp xinh tươi. Tối ngày bên nhau như tình nhân ý. Mày xem xét lại đi, mất chồng như chơi đấy…”. Làm sao tôi có thể tin được chồng mình ngoại tình cơ chứ, khi mà ngày nào anh cũng quan tâm tôi, ngày nào cũng thấy anh làm việc vất vả, có những đêm anh nói công ty nhiều việc phải tăng ca… Nhưng sau khi có quá nhiều người bàn tán không hay về anh tôi đâm ra sinh nghi.
Hôm đó cô bạn thân gọi cho tôi nói rõ là nhìn thấy chồng tôi khoác vai bá cổ một đứa con gái đi vào nhà nghỉ, tôi nghe xong không kịp nghĩ ngợi liền nhờ đứa em gái sang trông cháu rồi tức tốc dắt xe đi tìm.
Tôi vừa đi vừa run rẩy không sao kìm được nước mắt, càng không tin điều đó là sự thật. Làm đúng theo những gì cô bạn nói, khi đến nhà nghỉ ngay cạnh công ty chồng, tôi vẫn hi vọng người đàn ông đó không phải chồng mình. Thậm chí đến việc gõ cửa phòng tôi còn không đủ dũng khí, phải nhờ bạn tôi gõ giúp. Đôi chân tôi như muốn sụp xuống khi người đứng trước mặt tôi không ai khác là anh.
Tôi không còn đủ sức để xông vào mà túm lấy cổ anh, hay giằng xé ả tình nhân ấy mà chỉ kịp ú ớ vài câu rồi ngất ra sàn. Đến khi tỉnh dậy tôi như người mất hồn, không nói năng, không muốn nhìn thấy anh dù chỉ một phút giây. Cho đến khi nghe tiếng con khóc tôi mới kịp hoàn hồn. Giá như anh cứ thờ ơ, đối xử lạnh nhạt với tôi ngay từ khi cưới có lẽ tôi cũng không đau đớn như bây giờ. Đằng này anh lại hết mực yêu thương, chiều chuộng tôi. Vậy mà sau lưng tôi anh vẫn ngoại tình.
Anh thừa nhận với tôi là có quan hệ với cô gái kia từ khi tôi mang bầu tháng thứ 4. Khi ấy vì tôi không thể đáp ứng được “nhu cầu” của anh nên anh chỉ muốn “bóc bánh trả tiền” với cô gái ấy, thế rồi dần dần anh cảm mến cô ta, hơn nữa cô ta xinh đẹp, trẻ trung, trong khi tôi ngày càng xấu xí, nặng nề.
Anh nói, anh biết làm thế là sai nhưng anh không thể kiềm chế cảm xúc. Anh cúi đầu, quỳ sập xuống chân tôi xin được tha thứ, xin tôi cho anh cơ hội sửa sai, xin tôi cho anh được sống với con. Còn tôi khi ấy không thể bình tĩnh nghe anh giải thích, nhất quyết bế con về nhà ngoại.
Tôi không biết nên làm gì lúc này, tha thứ cho anh để gia đình được hạnh phúc. Hay cố chấp để anh mãi mãi không được gặp con. Tôi đau đớn đến tột cùng, từ ngày về nhà ngoại tôi chỉ biết ôm con khóc. Tôi không biết đến khi nào cuộc sống của tôi mới trở lại như lúc xưa. Con tôi mới được 3 tháng, nó còn quá nhỏ. Tôi thương con, nhưng lại khó chấp nhận việc bị chồng phản bội.