Chồng đã nhu nhược lại còn vũ phu

Chồng hèn đã nhục, chồng vừa hèn vừa vũ phu lại còn nhục gấp 10. Đó là điều mà Liên đang phải chịu đựng.

Nhìn thấy vợ bị sàm sỡ, chỉ dám nói: “Sorry”

Mới lấy Bình được 3 năm nhưng Liên đã nghĩ đến chuyện bỏ chồng. Trước giờ cô rất quý cái tính hiền lành, mềm mỏng, không thích cãi cọ, va chạm của Bình, nhưng sự việc xảy ra mới đây đã làm cô choáng váng khi nhận ra không phải anh hiền mà là hèn, và hèn đến cái mức khó tưởng tượng.

Bình làm trong một công ty của nhà nước, được nâng đỡ khá nhiều bởi ông sếp vốn là bạn của anh họ anh. Vì ngoài quan hệ công việc còn có quan hệ anh em nên thỉnh thoảng Bình vẫn đem vợ tham gia các cuộc gặp gỡ, ăn uống cùng với sếp. Sếp cũng tỏ ra quý Liên, cứ khen Bình tốt số lấy được vợ đẹp người đẹp nết.

Hồi đầu. Liên không nghĩ ngợi gì, nhưng càng về sau, cô càng nhận ra cách cư xử của sếp chồng đối với mình không được bình thường. Từ ánh mắt, lời nói của ông ta đều có nhiều ẩn ý và cả... gợi ý, nhất là ở những khoảnh khắc ngắn ngủi Bình không có mặt. Rồi thì ông ta có ý gạ gẫm thấy rõ. Vì đó là sếp của chồng, không muốn làm khó cho anh nên Liên chỉ thể hiện sự cự tuyệt của mình bằng thái độ khéo léo.

“Em nghĩ tuy không gay gắt độp thẳng vào mặt nhưng bất cứ người đàn ông có liêm sỉ nào cũng đủ hiểu thái độ của em. Thế nhưng ông ta cố tình không hiểu, làm em rất khó xử. Những lần gặp gỡ, liên hoan có ông ta, em tìm cách trốn. Nhưng vì ông sếp đấy cứ hỏi Bình về em, muốn em có mặt nên Bình cứ ép em đi, em dứt khoát quá thì anh giận. Vì Bình rất quý và có vẻ thần tượng ông sếp nên em cũng băn khoăn mãi về việc có nói về tính dê của ông ấy hay không”, Liên kể.

Cuối cùng không đừng được, Liên đành giải thích với chồng rằng cô không muốn đi vì ông sếp ngày càng có hành vi không đứng đắn với cô. Bình ngồi lặng một lúc rồi bảo chắc anh ấy nghĩ là anh em nên mới cư xử thân mật thôi chứ không có ý gì, miễn vợ biết giữ mình là được. Hôm đấy nhân hết năm dương lịch, sếp tổ chức tiệc tất niên ở nhà với vài người thân thiết trong công ty, và bảo Bình phải mời vợ đi bằng được. Nói đến thế mà chồng vẫn tỏ vẻ không để ý, cực chẳng đã Liên đành cùng đến dự.

Tiệc sắp tan thì sếp nhờ Liên lên tầng trên set up phòng karaoke trước để lát anh em lên hát, đúng quy trình những lần tụ tập ở nhà ông sếp độc thân này. Lên phòng hát, Liên đang sửa soạn thì sếp bước vào hỏi có cần giúp không, rồi chẳng đợi trả lời đã ôm lấy vợ của nhân viên mà sờ soạng, cố dùng sức ép cô xuống chiếc ghế sofa. Chắc vì linh cảm thấy chuyện gì đó nên Bình cũng vội vàng lên tầng trên, bước vào đúng lúc nhìn thấy sếp đang vừa ôm, đẩy vừa bóp ngực vợ mình.

Liên nhận ra chồng thì mừng quá, đang định kêu cứu thì thấy anh nở nụ cười khách khí, “sorry” một tiếng định lui ra nhưng không kịp vì ông sếp đã nhìn anh lắp bắp thanh minh: "Cô ấy ngã nên tôi đỡ". Anh đành "vâng vâng" rồi đưa vợ ra. Xuống đến nhà dưới, Liên kêu khó ở, bảo chồng đưa về. Cô không ngờ Bình vẫn nhìn sang sếp với cái nhìn áy náy, xin lỗi đã phá ngang cuộc vui và xin phép mang vợ về. Cách cư xử của anh làm cô choáng váng và khinh bỉ, nhưng vì có nhiều khách khứa nên cô đành im lặng, chỉ mong về đến nhà để bày tỏ sự ghê tởm của mình.

Ai ngờ, vừa vào nhà, Bình đã tát cho vợ một cái trời giáng vì tội… làm nhục chồng, tội lẳng lơ. “Chính mắt anh trông thấy tôi chống cự lại hắn cơ mà? Sao lúc nãy anh không đánh hắn đi?”, Liên gào lên. Nhưng Bình vẫn một mực bảo cô là loài yêu tinh, nếu cô không à ơi mời gọi thì sếp anh thiếu gì gái mà phải làm thế.

Chồng đã nhu nhược lại còn vũ phu - 1

Không nói lời chia tay nhưng từ hôm đó Hương không chịu gặp mặt người yêu nữa (Ảnh minh họa)

“May không mất xe, em nhỉ”

Hương, nhân viên một ngân hàng ở Hà Nội, cũng có kỷ niệm cay đắng với người đàn ông đầu tiên của mình. Chuyện xảy ra cách đây mấy năm khi cô còn là sinh viên năm thứ ba, yêu một chàng sinh viên năm cuối, học cùng trường.

“Ngày thường anh ấy chém gió rất ghê, mở miệng ra là đàn ông phải thế này, phải thế nọ. Tôi nghĩ là mày râu thì anh nào cũng huênh hoang một chút, vả lại thấy anh ấy miệng chém nhưng cư xử cũng tốt, chi tiêu rộng rãi nên không nghĩ ngợi gì, cho đến một hôm hai đứa đi chơi khuya”, Hương kể.

Hôm đấy vì đã 10 ngày không gặp nhau nên trên đường đi sinh nhật bạn ở vùng ngoại thành về, qua một chỗ khung cảnh thơ mộng mà yên tĩnh, người yêu muốn đưa Hương vào đó tâm sự, và cô đồng ý. Hai người đang mê đắm bên nhau thì chợt giật bắn mình bởi hai gã đàn ông lạ mặt xuất hiện, giở trò xin đểu. Chúng không cướp xe máy mà chỉ đòi đồng hồ, nữ trang, điện thoại cùng tiền bạc. Nhìn xung quanh biết chẳng cầu cứu ai được, hai người líu ríu làm theo, bụng nghĩ cốt yên thân thì thôi.

Hai tên cướp vặt quay đi, đôi trẻ chưa kịp thở phào thì bỗng nhiên một thằng ngoái đầu, rồi rảo bước quay lại. Hắn khen “cô em ngon mắt ghê” rồi ngang nhiên ôm lấy Hương áp vào gốc cây sờ soạng. Hương không kêu nổi, nhìn sang phía người yêu với ánh mắt cầu cứu, nhưng thấy anh cũng chôn chân tại chỗ, giương mắt nhìn, miệng ú ớ. Phải mất một lúc định thần, cô gái mới vùng lên kêu cứu. Dường như lúc đó có tiếng người đi qua khá gần nên tên kia mới bỏ Hương ra, cùng đồng bọn bỏ đi.

Lúc này người yêu của Hương bỗng nhiên trở nên lắm mồm một cách bất thường, chừng như vì biết mình có lỗi nhưng không biết làm gì để khỏa lấp: “Em có sao không? Không sao đâu. Chỉ là tai nạn thôi mà, anh không nghĩ gì đâu. Chúng nó cũng chưa làm gì được em. An toàn là tốt rồi. May mà chúng nó không lấy cái xe máy em nhỉ, giấy tờ chúng nó cũng vứt lại cả. Thôi để anh đưa em về kẻo lạnh…”

“Gì chứ hèn thì giải tán khẩn cấp”

Hương tuyên bố như vậy khi kể lại chuyện của mình. Tối hôm đó khi ngồi sau xe để người yêu chở về nhà trọ, cô không thốt ra một lời nào, mặc cho anh ta nói huyên thuyên để lấp đầy sự im lặng. Hương thấy ê chề nhục nhã không phải vì mình bị kẻ du côn kia sàm sỡ, mà vì cái bộ mặt khiếp nhược, ngây dại như chuột thấy rắn của người yêu lúc đó. Bạn trai cô chẳng phải là người còi cọc ốm yếu gì, anh cao trên 1m70, cũng chăm tập thể hình nên cơ bắp vạm vỡ, vậy mà lúc đó lại co rúm, nhớn nhác trông thật thảm hại.

Hương nghĩ, giả dụ lúc đó hai kẻ kia có đè cô ra cưỡng hiếp trước mặt anh, chắc anh cũng chẳng dám làm gì. Hẳn anh sẽ chờ cho bọn chúng “xong việc” để đỡ cô dậy và an ủi rằng “thật may vì mình không chết, chỉ là tai nạn thôi em ạ”. Lòng cô bỗng chốc nguội lạnh. Về đến nơi, cô nín thinh nhảy phốc khỏi xe, đi luôn vào nhà. Không nói lời chia tay nhưng từ hôm đó Hương không chịu gặp mặt người yêu nữa. Việc anh ta viết mail thanh minh rằng lúc đó anh xét đại cục, thấy cư xử vậy là an toàn cho cô nhất, rằng anh sợ chúng nó giết Hương… chỉ càng làm cô chán ngán thêm.

Chuyện của Ngọc Oanh còn thảm hơn, vì cô đã giận người yêu nhát sợ thì chớ, lại còn bị anh ta mắng. Hôm đó hai người đi chơi Noel, đang chen chúc trong biển người thì nghe tiếng hét, tiếng chửi và tình trạng nhốn nháo ở phía trước mặt. Một nhóm thanh niên càn quấy đang cậy sức xô đẩy mọi người để chen nhanh qua đám đông, một tên trong số đó lợi dụng lúc đông người sàm sỡ chị em. Oanh định tránh đi nhưng không kịp, cái tên mặt mày bặm trợn đó đã đi qua cô, tiện tay thộp ngay vào ngực.

Điên quá chẳng kịp nghĩ, Oanh vừa mắng vừa túm lấy áo tên kia giật lại, muốn tát cho một cái nhưng đông người quá không có chỗ mà vung tay, đành thò vuốt ra cào vào mặt.  May cho gã càn quấy kia là gã tránh được, móng tay chỉ sượt mấy đường qua cổ. Người yêu Oanh hết hồn, vội túm tay cô lôi đi. Ra đến chỗ vắng, anh mắng cô hung hăng hiếu chiến một cách ngốc nghếch, rằng với những thằng du côn như vậy thì tránh voi chẳng xấu mặt nào, gây với nó nhỡ nó đánh cho vỡ đầu thì biết bắt đền ai.

Oanh bảo sợ gì, còn bao nhiêu người ở đấy, nó làm gì được mình; lẽ ra anh góp một tay túm lấy thằng đó rồi hô mọi người giã một trận cho thừa cái thói mất dạy đi; rằng chính những người hèn nhát, sợ sệt như anh khiến cho bọn đấy mặc sức càn quấy chả sợ gì hết… Bị mắng là hèn, bạn trai Oanh nổi giận, bảo cô là sách vở, nông cạn, ngu ngốc. Hai người sửng cồ cãi nhau to, dẫn đến xúc phạm nhau rồi tuyên bố chia tay trước khi ai bỏ về nhà nấy.

Ít hôm sau, bạn trai đến tìm Oanh muốn làm hòa, nhưng cô không đồng ý. Với cô, một người đàn ông khi thấy người phụ nữ của mình bị sàm sỡ mà đến nổi giận cũng không dám thì chẳng lấy đâu ra dũng khí để bảo vệ cô trước những bất trắc đầy rẫy của cuộc đời.

Chia sẻ
Gửi góp ý
Lưu bài Bỏ lưu bài
Theo Khả Khanh (Tuổi Trẻ Thủ Đô)
Quấy rối nơi công sở Xem thêm
Báo lỗi nội dung
GÓP Ý GIAO DIỆN