Chồng đã keo lại còn thích sĩ
Sau khi mời bạn bè đến nhà liên hoan tiệc tùng, chồng tôi ngồi đờ đẫn nhẩm tính lại tổng thiệt hại.
Chồng tôi là một công dân hoàn hảo. Với công việc anh dùng sự nghiêm túc và đam mê, với bạn bè anh là người bạn nhiệt thành và tốt bụng, đặc biệt với phụ nữ anh rất ga lăng và hào phóng.
Mọi người bảo rằng, tôi là một người phụ nữ may mắn, lấy được một anh chồng hào hoa, tốt tính. Nhưng ở trong chăn mới biết chăn có rận. Anh rất hào phóng và tốt tính với anh em bạn bè nhưng với chính người thân trong gia đình anh lại tính toán chi li đến từng đồng. Tôi là vợ nhưng tay hòm chìa khoá là chồng giữ.
Tôi góp ý anh gạt tay bảo:
- Em có tiêu gì đâu mà giữ tiền?
- Nhưng nhiều thứ bất tiện, cái gì em cũng hỏi xin anh. Nhà người ta vợ toàn giữ chìa khoá còn mình thì…
- Em cứ lo chuyện người ta. Anh có để mẹ con em đói một bữa nào chưa?
Tôi nghĩ thầm, anh có biết bao lâu mẹ con tôi chưa mua quần áo mới, chưa sắm được cái gì trong nhà. Nhưng rồi, tôi lại tự động viên bản thân: “Thôi như vậy tôi cũng đỡ mệt lòng”.
Một hôm, tủ lạnh hỏng, tôi bảo với anh:
- Này anh, cái tủ lạnh nhà mình hỏng cả tuần nay rồi, em vừa gọi thợ đến sửa.
Anh gắt gỏng:
- Sao phải gọi thợ, anh đã bảo anh sửa được cơ mà. Em gọi bảo họ không phải đến nữa.
- Em…
- Nhanh lên! - Anh nói như quát.
Tôi đã phải bao lần khốn đốn vì những tình huống dở khóc dở cười vì bản tính keo kiệt của chồng mình.
Mẹ đẻ tôi từ quê lên chơi, anh khoác lác với mẹ đủ thứ trên đời: nào là anh làm chức to nhất phòng, anh gọi tôi đi mua thứ này thứ khác, bảo tôi dẫn mẹ đi chỗ này chỗ kia, sắm áo mới, biếu quà cho mẹ.
Từ khi lấy nhau, anh thay đổi một cách chóng mặt (Ảnh minh họa)
Mẹ thấy sự nhiệt tâm của con rể mà ở liền nửa tháng. Thấy mẹ ở lâu, anh lại bắt đầu than phiền với tôi rồi kéo tôi vào phòng, hỏi tôi một tràng: Em đưa mẹ đi những đâu? Mua những gì? Mất bao nhiêu tiền? Tôi thực sự cảm thấy ngỡ ngàng trước những câu hỏi của anh.
Anh vẫn chưa thôi căn vặn:
- Sao em không xin cái giấy thanh toán, ai biết đâu mà tính?
- Anh muốn tính gì chứ, sự ăn gian nói dối của tôi chăng? - Tôi điên người lớn tiếng. - Nếu anh không thích sao còn nhiệt tình giữ mẹ ở lại? Anh toàn sĩ diện hão!
Anh ngồi lặng, miệng vẫn không thôi bẩm tính.
Mẹ tôi ngồi ở phòng khách, nghe tiếng xích mích của vợ chồng tôi, hôm sau thấy mẹ bỏ về.
Lần khác, bạn bè công ty anh đến chơi và tổ chức liên hoan tại nhà. Sự săn đón mời mọc nhiệt tình quá đà của anh đã mất một bữa cơm thịnh soạn, hai chai rượu ngoại và một chầu karaoke đến tận đêm. Khi bạn bè về hết, mặt phờ phạc, mệt mỏi nhưng tay vẫn nhẩm tính tổng chi phí với vẻ đầy tiếc nuối.
Hôm trước đây thôi, con đầu của tôi xin tiền học phí, anh đẩy ngay sang tôi, "tiền thì xin mẹ". Tôi thấy nực cười quá, công việc chính của tôi là nội trợ và lo cho các con thì tiền đâu ra mà cho con nộp học?
Trước đây, tôi làm kế toán cho một công ty truyền thông, sau này lấy anh, bầu bí, tôi nghỉ cho đến bây giờ. Anh cũng muốn tôi ở nhà chăm lo công việc gia đình vì lương của anh cũng đủ chăm lo cho cả gia đình. Nhưng sự tằn tiện của anh đã khiến cho cuộc sống gia đình ngày càng nhiều mâu thuẫn.
Tôi thấy hối hận vì lựa chọn của mình. Từ khi lấy nhau, anh thay đổi một cách chóng mặt. Chẳng biết cuộc hôn nhân này tôi có thể kéo dài được bao lâu. Tôi chỉ lo cho các con và bố mẹ hai gia đình. Họ luôn cổ vũ và thấu hiểu cuộc sống mà tôi đang trải qua. Nhưng ai cũng khuyên tôi nên chịu đựng.
Anh có keo kiệt một chút nhưng được cái ngoan, không cờ bạc, trai gái. Tôi lấy đó làm điều an ủi. Nhưng trong thâm tâm mình, tôi vẫn thấy cuộc hôn nhân này sao chới với quá chừng?