Chồng "bận việc" ở nhà nghỉ
Sau khi dẫn bồ đi ăn ở nhà hàng, anh đã lái Camry chở cô ta đến nhà nghỉ gần đó.
Gửi Bạn trẻ cuộc sống!
Tôi là một người phụ nữ không xinh đẹp, cũng chẳng sành điệu, đỏm dáng. Tôi không biết trước đây anh thích tôi ở điểm gì, có lẽ là bởi sự chân thành, đơn giản của một cô gái nhà quê hiền lành, chất phác.
Chúng tôi yêu nhau được hơn ba năm thì có em bé. Nhưng khi biết tôi mang bầu, gia đình anh phản đối kịch liệt (vì biết tôi bị bệnh về tim, gia đình anh sợ anh sẽ khổ khi cưới tôi làm vợ).
Khi anh đưa tôi về xin lỗi gia đình “vì đã ăn cơm trước kẻng” và xin bố mẹ cho hai đứa được cưới nhau thì gia đình anh đã quyết từ mặt anh, chứ không chấp nhận cho anh cưới tôi, kể cả khi tôi đang mang giọt máu của con trai họ.
Bọn tôi bị đuổi ra khỏi nhà với hai bàn tay trắng. Bố anh cũng thu hồi luôn chiếc xe máy vừa mua cho anh. Còn gia đình tôi chỉ biết tất cả mọi chuyện khi tôi sinh em bé và cần có người chăm sóc (Nhà tôi cách nhà anh 4km, thuộc hai xã khác nhau. Tôi ra trường và nói dối bố mẹ là đã xin được việc nên không có thời gian để về nhà).
Anh thuê nhà cho tôi ở lại Hà Nội. Anh bỏ cả nghề thầy giáo ở quê để về thành phố bươn trải cuộc sống, kiếm tiền cho mẹ con tôi chuẩn bị nằm ổ. Tôi biết anh rất buồn khi phải làm trái ý bố mẹ để ở bên cạnh tôi. Tôi yêu anh và cảm ơn anh rất nhiều vì điều đó. Nhìn anh buồn, tôi càng thấy thương và trân trọng tình cảm của anh hơn.
Tôi không biết làm gì để cảm ơn anh ngoài việc động viên và chăm sóc cho anh nhiều hơn. Nhiều lúc tôi bảo anh: “Hay bọn mình chia tay cho anh đỡ khổ, chứ vì em mà gia đình từ anh, em cũng khổ tâm lắm”. Nhưng anh đã ôm tôi vào lòng và bảo: “Em nói linh tinh gì thế? Anh không bao giờ bỏ mặc mẹ con em đâu”. Những lúc đó, chúng tôi lại ôm nhay khóc và động viên nhau cùng vượt qua giai đoạn khó khăn này.
Cuộc sống của chúng tôi lúc ấy khó khăn, vất vả lắm, vì tôi vừa ra trường, lại đang bầu bí, sức khỏe quá yếu nên chưa thể đi làm được. Có những lúc túng quẫn đến nỗi, anh phải cắm bằng đại học để lấy 500 nghìn đồng, lo cho mẹ con tôi từng bữa ăn qua ngày.
Nhưng cũng trong cái khó đã ló cái khôn. Anh là người rất năng động nên đã chạy vạy khắp nơi để kiếm việc làm. Trong một lần đi liên hệ công việc, anh đã gặp một người phụ nữ trạc tuổi mẹ anh, cô ấy đang công tác trong ngành giáo dục. Nhìn thấy năng lực của anh, cô đã mời anh về cộng tác và cuộc sống của chúng tôi được cải thiện từ đó.
Anh có năng lực làm lãnh đạo nên chẳng bao lâu sau, cô đã giao cho anh làm quản lý tại một cơ sở giáo dục ở ngoại thành. Và cơ sở đó càng ngày càng phát triển nên anh càng được cô tin tưởng và coi trọng hơn.
Anh là một người sống có trách nhiệm với gia đình, đồng nghiệp và bạn bè. Vì thế nên dù bị gia đình từ mặt, anh vẫn luôn quan tâm, gọi điện hỏi han bố mẹ thường xuyên. Và khi đứa con gái của tôi và anh được ba tháng tuổi thì chúng tôi đã được bố mẹ anh chấp nhận cho làm đám cưới.
Cuộc sống gia đình tôi cũng dần dần trở nên sung túc và bây giờ, gia đình tôi là niềm ao ước của biết bao bạn bè, đồng nghiệp. Ai cũng khen tôi may mắn khi lấy được một người chồng có trách nhiệm, giỏi giang và chiều chuộng vợ. Còn bạn bè anh mỗi lần đến chơi đều khen tôi đảm đang, chu đáo với mọi người.
Tôi không dám tin vào mắt mình những gì vừa chứng kiến (Ảnh minh họa)
Anh đẹp trai, lịch lãm, có vị trí trong xã hội, công việc của anh lại đào tạo các cô giáo mầm non, từ trung cấp đến đại học… nên có rất nhiều cô gái ngưỡng mộ anh. Thi thoảng có nhiều cán bộ lớp ga lăng, muốn giao lưu với thầy nên cả lớp lại mời thầy đi ăn uống, hát karaoke. Tôi hiểu những cám dỗ xung quanh chồng mình nhưng tôi tin tưởng vào bản lĩnh của anh, trách nhiệm làm cha, làm chồng của anh nên không bao giờ nghĩ anh trăng hoa bên ngoài, dù trước đó vài lần tôi cũng biết chồng nói đối để đi chơi với những người con gái khác.
Một lần khi tôi vừa sinh bé đầu được 2 tháng (lúc đó bọn tôi vẫn chưa cưới, cuộc sống rất khó khăn), vậy mà anh vẫn đi chơi với một cô bé và bị tai nạn xe máy. Anh trở về nhà trọ trong bộ dạng máu me đầy người, bị gãy một chiếc răng cửa và trầy xước hết chân tay. Tôi biết anh đi chơi với cô gái đó vì sau lúc anh bị tai nạn, anh đưa cô gái ấy về chỗ trọ. Và khi anh về đến nhà, cô ấy lo lắng cho anh nên gọi điện liên tục nhưng anh không nghe máy được nên tôi đã trả lời và biết rõ mọi chuyện.
Tôi đau nhói lòng vì anh lừa dối nhưng vẫn phải nén nỗi buồn đó để sơ cứu vế thương cho anh. Vừa chăm sóc anh, tôi đã hỏi anh trong nước mắt: “Sao anh lại đối xử với em như vậy? Trong lúc em một mình thế này thì anh lại đi chơi với người phụ nữ khác. Chẳng nhẽ anh không còn yêu em nữa sao? Nếu như vậy anh cứ ra đi, em không níu kéo hay giận hờn anh nữa đâu… bởi dù sao, chúng ta vẫn chưa là vợ chòng mà”. Và lúc đó, anh đã ôm tôi vào lòng và xin lỗi rối rít.
Rồi cuộc sống gia đình tôi đã lấy lại được cân bằng, vợ chồng thương yêu nhau, bên đứa con gái nhỏ vô cùng đáng yêu. Tôi cảm ơn chồng nhiều lắm vì anh đã không bỏ tôi những lúc khó khăn. Anh còn nói rằng: “Chỉ có người ngu ngốc mói bỏ em”. Tôi cũng cố gắng sống tốt, nhẫn nhịn với bố mẹ chồng để được bố mẹ anh đón nhận và giờ đây thì ai ai cũng yêu quý tôi.
Cuộc sống vợ chồng hạnh phúc khiến tôi chẳng mấy khi phải suy nghĩ hay bận lòng về những chuyến đi công tác xa của anh. Tôi cũng không còn để tâm chuyện anh đã từng để tôi ở nhà một mình để đèo cô gái khác đi chơi. Tôi vẫn thầm cảm ơn anh đã cho mẹ con tôi một gia đình hạnh phúc như ngày hôm nay. Những điều không vui trước kia, tôi đều dẹp bỏ hết để nhường chỗ cho hạnh phúc mà tôi đang có.
Thế nhưng một thời gian sau, tôi lại thấy anh thường xuyên nhắn tin qua lại với ai đó. Vì tò mò, tôi đã kiểm tra điện thoại anh… và tôi đã không dám tin vào mắt mình những tin nhắn ướt át của anh với cô kế toán, cô thư ký luôn cận kề bên anh.
Có một lần tôi nghe phong thanh về chuyện anh có bồ nhí là cô sinh viên. Tôi lặng lẽ điều tra và vẫn nhẹ nhàng với anh như chưa bao giờ nghe thấy điều đó. Anh thường xuyên về nhà muộn hơn với lý do “Anh sắp được thăng chức nên phải cố gắng làm hết việc để bàn giao cho nhân viên mới”. Anh chưa bao giờ qua đêm ở ngoài nhưng lại thường xuyên về nhà vào lúc 9 giờ tối. Trước đây ngày nào anh cũng về nhà ăn cơm tối với mẹ con tôi nhưng dạo này anh thường về muộn và bỏ bữa. Tôi hỏi anh “Sao dạo này anh không về ăn cơm?” thì anh bảo: “Anh làm việc muộn quá nên đã đi nhậu với mấy anh em và không thấy đói nữa”.
Nghi ngờ chồng đã lâu và nắm rõ giờ giấc của chồng mỗi khi tan sở. Tôi gửi con cho bà ngoại và âm thầm theo dõi anh. 5 giờ chiều, anh lái con Camry đến một con phố nhỏ và có một cô gái trẻ đã đứng đợi anh ở đầy ngõ. Cô gái đó khoảng 22 tuổi, dáng người cao ráo và ăn mặc rất sang trọng. Chồng tôi ra mở cửa xe cho cô ấy vào… nhìn thấy cảnh tượng ấy, tôi rất đau đớn nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh để tiếp tục theo dõi anh và cô gái ấy sẽ đi đâu, làm gì?
Anh ôm eo cô gái ấy đi vào một nhà hàng sang trọng. Nhìn những cử chỉ anh chăm sóc cô ấy, tôi bị tổn thương ghê gớm. Ngày nào mẹ con tôi cũng đợi anh về nhà ăn cơm, đôi lúc thức ăn để trên bàn đã nguội nhưng vẫn cố chờ chồng về nhà ăn cùng cho vui. Ấy vậy mà trong lúc vợ con đói meo vì chờ anh thì anh lại vui bên người con gái khác, chăm sóc cô ấy từng ly từng tí.
Hai người ăn cơm xong, anh lái xe đưa cô ấy đến một nhà nghỉ cách đó không bao xa. Dù không chứng kiến cảnh hai người trong nhà nghỉ nhưng tôi cũng hiểu được anh và cô ấy sẽ làm gì? Đầu óc tôi như muốn điên lên khi tưởng tưởng ra cảnh tưởng tiếp theo của hai người trong đó. Tôi phóng xe như điên về nhà và khóc nức nở. Vậy là tôi đã hiểu rõ lý do vì sao anh thường đi sớm về muộn, không còn quan tâm, yêu thương tôi như trước nữa. Những lần ân ái của vợ chồng cũng nhạt dần, sau khi “yêu” vợ, anh lại lăn ra giường ngủ một giấc ngon lành và chẳng bao giờ bận lòng đến cảm xúc của tôi nữa.
Cảm giác thật ghê tởm mỗi khi nghĩ đến cảnh chồng mình “chung chạ” với cô gái khác. Đây gọi là tình yêu sao? Dù đó là tình yêu hay dục vọng thấp hèn cũng khiến anh thật khốn nạn và đê tiện trong mắt tôi. Và cả cô bé kia nữa? Tại sao cô ta biết anh đã có gia đình mà vẫn chấp nhận cặp kè với anh chứ?
Bạn trẻ cuộc sống à! Tôi phải làm sao để thoát khỏi cuộc sống tù túng này? Dẫu biết rằng tôi căm thù sự phản bội của anh nhưng sâu thẳm lòng mình, tôi vẫn còn yêu anh nhiều lắm ! Và cả hai đứa con của tôi nữa… chúng không thể lớn lên khi không có tình yêu thương của cả bố lẫn mẹ được.