Chỉ vì "trót dại"
Vì dại dột trao cho anh tất cả đời con gái nên bây giờ, tôi phải vật vã để thoát khỏi nỗi đau.
Gửi Bạn trẻ cuộc sống!
Lúc đầu gặp anh ở sân trường đầy lá rụng, tôi đã nghĩ, tôi và anh cũng chỉ quen biết nhau theo kiểu chị em. Nhưng đêm hôm đó, chẳng hiểu sao tôi lại nghĩ đến anh và mạnh dạn nhắn tin cho anh. Tin nhắn đầu tiên tôi gửi đến anh rằng: “Có biết chị là ai không?” và anh đã nhanh chóng trả lời: “Dạ, em biết ạ! Thế chị đang làm gì đó?”.
Thời gian cứ dần trôi qua như thế, chúng tôi vẫn nhắn tin hỏi thăm nhau, quan tâm đến nhau trên tinh thần là những người bạn. Nhưng chỉ 5 ngày sau, tôi bỗng nhận được tin nhắn: “Tối nay hẹn em tại ghế đá sân trường nhé!”. Tôi không tin vào mắt mình khi đọc những dòng tin nhắn đó, tôi đã đọc đi đọc lại rất nhiều lần dòng chữ anh gửi và xem đó có phải là số của anh không?
Đúng như lời hẹn, tối hôm đó tôi đã có mặt tại ghế đá. Chúng tôi bắt đầu bằng những câu chuyện rất gần gũi… Và đó cũng là lần đầu tiên, hai đứa xóa đi khoảng cách chị - em để gọi nhau là bạn bè.
Thời gian cứ thế trôi đi, qua những lần gặp gỡ, chúng tôi bắt đầu nảy sinh tình cảm. Vào ngày cuối tuần được nghỉ học, hai chúng tôi đã có cuộc gặp gỡ, nói chuyện tại một căn phòng nhỏ ấm cúng. Ban đầu cũng chỉ là những câu chuyện về học tập, gia đình… nhưng giữa không gian yên tĩnh, trong lòng lại trào dâng những cảm xúc dành cho nhau nên chúng tôi đã bộc bạch hết những suy nghĩ của mình.
Chúng tôi bắt đầu hỏi nhau về chuyện tình cảm, rằng trước đây tôi và anh đã từng rung động với ai chưa. Vòng vo một lúc thì hai đứa cũng đã nói lên những suy nghĩ, cảm xúc của mình khi gặp nhau. Tôi bảo: “Em thấy ấn tượng với anh ngay từ lần đầu gặp gỡ”, còn anh cũng không che giấu: “Và lần đó, anh biết mình đã yêu em”.
Ngay từ lần đầu tiên gặp gỡ, chúng tôi biết mình đã dành tình cảm cho nhau (Ảnh minh họa)
Tại căn phòng nhỏ chỉ có hai người với hai trái tim yêu đang khao khát yêu thương. Anh đã nắm tay tôi, trao cho tôi nụ hôn đầu ngọt ngào… tôi cũng đáp trả anh bằng những yêu thương mãnh liệt. Và chuyện gì đến cũng đã đến… anh dẫn dắt tôi đi tới “chuyện ấy”, dù tôi đã từ chối đòi hỏi đó và khuyên anh: “Chúng mình còn trẻ, đừng vội vã để mất hết tương lai”. Thấy tôi quyết liệt, anh lại nhẹ nhàng hỏi: “Em có yêu anh không?”. Tôi chần chừ một lúc và trả lời: “Có. Em yêu anh nhiều lắm”.
Và chúng tôi bắt đầu trao cho nhau những nụ hôn nồng nàn, mãnh liệt hơn. Anh đã nhanh chóng dẫn tôi vào cuộc “yêu” đê mê đó. Cảm giác với tôi lúc ấy thật lạ, vừa ngại ngùng, lo sợ, vừa hạnh phúc, vui sướng…
Cũng kể từ đấy, hai chúng tôi yêu thương nhau nhiều hơn. Anh luôn ở bên tôi, cùng chia sẻ với tôi mọi niềm vui, nỗi buồn trong cuộc sống, học tập.
Kết thúc thời gian hai năm học ở trường, hai đứa phải xa nhau để tôi về quê nhận việc. Nhưng chỉ sau chưa đầy một tháng xa anh, tôi cảm thấy trong người không khỏe, lại hay buồn nôn. Nghi mình có thai, tôi đã mua que thử và ngỡ ngàng khi nhìn thấy hai vạch đỏ đậm…
Tôi không thể che giấu được niềm hạnh phúc đó nên đã vội vàng gọi điện báo cho anh. Anh reo lên sung sướng… nhưng qua giọng nói, tôi biết anh cũng lo lắng nhiều, vì nhà anh rất nghèo, anh vẫn chưa học xong. Không biết khi bố mẹ nghe tin này có chấp nhận cho hai đứa cưới không?
Cứ tưởng mọi chuyện sẽ ổn, hạnh phúc sẽ mỉm cười với tôi… nhưng nụ cười chưa được tày gang thì nỗi đau đã ập đến. Tôi đã khóc rất nhiều khi đứa con xấu số bị sẩy. Càng đau đớn hơn khi bác sỹ thông báo rằng: “Cháu là người khó có con, chỉ có hy vọng 50% thôi”.
Đứa con không giữ được, hôn lễ của chúng tôi cũng bị hủy. Và kể từ ngày đó, chúng tôi luôn xảy ra cãi vã, mâu thuẫn và cũng không ít lần anh đề cập đến chuyện chia tay. Tôi cảm thấy bị tổn thương vô cùng khi anh mắng mỏ tôi là “đồ vô dụng”.
Bạn trẻ cuộc sống à! Hiện tại tôi và anh ở xa nhau khoảng 90 cây số. Một tháng, anh mới về thăm tôi một lần hoặc tôi qua trường thăm anh. Hai bên gia đình đã coi chúng tôi như con cái trong nhà nhưng tình cảm của anh dành cho tôi ngày càng lạnh nhạt dần. Tôi thực sự không biết bây giờ phải làm sao nữa? Tôi yêu anh, muốn được cùng xây dựng hạnh phúc với anh, sinh cho anh những đứa con ngoan ngoãn... nhưng tôi không có nhiều hy vọng được làm mẹ, anh lại càng ngày càng lạnh nhạt với tôi thì liệu những cố gắng của tôi có còn ích gì không?
Xin mọi người hãy cho tôi những lời khuyên để tôi giải quyết được chuyện này!
Tôi xin chân thành cảm ơn!